Trang

Tìm kiếm Blog này

Thứ Sáu, 1 tháng 2, 2013

Từ Cô Đơn -Du Tử Lê,


Hàng cây thì cúi xuống
Lũ đèn đường đứng lên
Trời bày cho mây cuốn
Bóng tối dồn hơi đêm 

Một mình thì cô đơn
Thư phai cùng dỗi hờn
Lần tay tìm cảm giác
Thời gian trôi lâu hơn 


Hè đường thì phơi trần
Tiếng giày sau gót chân
Mưa bay cùng khói thuốc
Xóm khuya cho tần ngần 

Công viên thì đợi chờ
Phải tôi thì làm thơ
Đàn bà là khởi điểm
Tình yêu và tôn thờ


(Trích Thơ Du Tử Lê,
 XB 1964).

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét