.Ông Quan Công mặt đỏ , râu ba chòm , tung hoành giữa trận tiền thật oai hùng với cây Thanh Long Đao nặng đến 72 cân xanh ngắt màu thép quý .Khi bà ngoại đã ngủ anh phóng ra khỏi nhà bằng lối cửa sổ , leo lên một nhánh cây nhãn cao kín đáo để ngồi vắt vẻo trong tầng lá rậm rạp và mơ mộng .
Anh mơ mình sẽ trở thành một ông Hoàng đế ngồi trên bệ rồng thật cao như nhánh cây anh đang ngồi , và đám lá vàng úa rụng dưới đất như thần dân đang cúi đầu kính phục Về sau để thích hợp với thời cuộc hơn , anh mơ mình làm Tổng Thống .
Ở Huế mỗi thằng nhóc tì hay người lớn đều có trong mình một ông lãnh tụ con cả .
Ngoài Sao Mây ra , hình như anh còn có quen với một người con gái nữa . Nàng là một hình ảnh quyến rũ dai dẳng trong trí não của anh . Môi mọng ướt như giọt nước mưa đọng trên một bông hoa hồng , thân hình đầy đặn da thịt và tóc xõa rối tung như những cô gái liêu trai .
Một hôm ...một buổi trưa mùa thu , ...
Một hôm ...một buổi trưa mùa thu , vườn nhà nàng đầy những chiếc lá chết và vườn nhà anh cũng thế . Anh dẫm hai bàn chân lên lớp lá gãy vụn dòn tan và nhìn thấy nàng bên kia , cách một hàng tre thưa , tay đang cầm chổi quét . Anh gợi chuyện :
- Thúy quét bỏ những chiếc lá đó uổng lắm , để cho chúng nằm trên sân đẹp hơn .
Nàng nhìn anh mỉm cười , anh bắt đầu không còn nghe được tiếng chim hót trên cây cao vì tất cả những âm thanh nào , dù ngọt ngào đến đâu cũng tắt đi trước giọng nói của nàng :
- Em cũng thấy thế , nhưng mẹ bảo quét sân cho sạch sẽ .
Suýt chút nữa thì anh buộc miệng nói một nhận xét rất thành thực của anh là : mẹ Thúy ngu quá trời . Nhưng anh ngậm miệng kịp ngay , anh tiếp tục :
- Chiều nay Thúy không đi học à ?
- Đi chứ . Ba giờ mới vô lớp , bây giờ sớm mà .
Anh hăng hái :
-Lát nữa để anh đưa Thúy đi học nghe .
Nàng cười với anh . Anh cam đoan là đôi mắt nâu lóng lánh của nàng tỏ vẻ gật đầu , nhưng nàng lại lắc đầu .
Đối với anh , đưa nàng đi có nghĩa là lẽo đẽo đi bên cạnh hay theo sau một quãng , anh không có được một chiếc xe đạp , dầu là một chiếc xe cà tàng nhất .
Anh hơi ấp úng một chút :
- Hôm trước Thúy có đọc cái thư của anh gửi cho Thúy chưa ?
Nàng ngước mắt nhìn anh , mặt đỏ bừng thẹn thùng rồi gật đầu nhẹ , anh thèm đôi má ửng hồng như buổi sớm hừng đông của nàng biết bao . Anh hồi hộp :
- Thúy nghĩ thế nào về những điều anh viết cho Thúy ?
Giọng nàng lí nhí , và chim họa mi lí nhí được những âm thanh rộn ràng như thế là cùng :
- Thì anh muốn em nghĩ thế nào
... Em nghĩ như thế .
Anh bây giờ mới thấy cảm phục tài viết thư tình của mình , thế mà trước đây anh vẫn đần độn nghi ngờ khả năng văn chương của anh .
Bỗng trở nên một người được yêu và có quyền hành ghê gớm với người yêu . Anh ghen tuông :
- Hồi sáng có " thằng " nào đi xe Vespa đến gặp Thúy đó ? Anh rình ở bên này , anh thấy hết mà .
Đôi mắt nàng buồn bã thật tội nghiệp trước lý sự nghi ngờ của anh , nàng ấp úng biện hộ :
- Anh ấy là bà con của em đó , em có quen với ai ngoài anh đâu .
Anh khoan khoái vô cùng như được ngâm mình trong giòng sông Hương mát rượi vào một buổi trưa hè . Anh nếm thứ trái cây hạnh phúc dần dần thấm ngọt trên lưỡi và ngập tràn trong cơ thể . Nhưng anh vẫn làm bộ giận hờn :
-Anh bà con gì mà đến gặp em mỗi ngày vậy ?"Hắn " không biết em đang bận học thi sao ?
Nàng nói :
-Anh ấy kèm em học Toán đó .
Thế thì quá rồi . Tại sao nàng không nhờ anh kèm học ? Bộ khinh anh dốt Toán lắm sao ?
Thứ đồ mấy con tính cộng trừ nhân chia từ xưa đến nay anh có làm trật bao giờ đâu ? Anh quát lên :
- Không kèm học gì cả ! " Thằng " ấy nó kiếm cớ để tán tỉnh em đó . Anh cấm em không được gặp nó nữa .
Nàng nhìn anh bằng đôi mắt rướm lệ đỏ mọng xót xa , rồi nàng òa khóc và chạy vào nhà , dáng chạy của nàng cũng nhẹ nhàng như một cánh bướm . Anh hả dạ khi thấy những giọt nước mắt đã rơi , con gái thật dễ yêu , nhất là khi khóc vì mình . Nhưng anh hối tiếc vì nàng đã mất hút sau cánh cửa ,trả lại cho anh sự vắng vẻ hoàn toàn của khu vườn rộng .
Nàng thật tuyệt vời . Anh yêu nàng với mối tình duy nhất , mãnh liệt và không điều kiện . Nhưng lại vẫn có một điều thật đáng tiếc : anh chưa bao giờ dám nói với nàng một câu . Những lời đối thoại âu yếm trên đây chỉ có trong trí tưởng tượng của anh , và trong nỗi ước ao thực hiện mà anh ôm ấp mỗi đêm .
Thường ngày , khi nhìn trộm nàng và bị nàng bắt gặp , anh vẫn luống cuống cụp mắt xuống để tránh cái nhìn nghiêm nghị của nàng .
Anh hơi sợ nàng , vì dầu sao thì nàng cũng lớn hơn anh chừng sáu bảy tuổi và là bạn của dì anh . Lần duy nhất nàng tỏ ra có cảm tình với anh là một lần nàng qua nhà anh chơi , nàng đứng nói chuyện với những bà dì của anh và mỉm cười xoa nhẹ mái tóc lòa xòa của anh .
Anh nhớ làm chi câu thơ : " Đưa người ta chỉ đưa người ấy " , chàng lãng tử của Thâm Tâm thật được sưởi ấm lòng trước khi qua sông .
Còn anh , sáng sớm anh đi không một ai tiễn đưa .Trời chưa sáng tỏ , ngôi nhà và khu vườn mê ngủ im lìm , hình như có một bông hoa công chúa màu tím nào đó vừa thức giấc trên mái hiên . Anh nhìn thân hình co quắp ngủ mê mệt của thằng Hùng .
Anh rất tôn trọng giấc ngủ của người khác , nhưng đặc biệt sáng hôm nay , anh giã từ mái nhà này vĩnh viễn , giây phút quan trọng ấy cũng đáng để phá giấc ngủ của thằng Hùng bằng một cú đá vào bụng .
Và anh đá nó hơi mạnh , chỉ có cách ấy mới làm cho nó tỉnh giấc .
- Làm gì chướng vậy ? Để cho người ta ngủ ...
- Dậy đi mày , bắt tay chào tao một cái . Hôm nay tao bỏ nhà ra đi , chắc không khi nào còn gặp lại mày nữa .
- Thôi đừng nói dóc .
- Mày nhìn cái va ly tao đang cầm đây . nhìn mấy ngàn đồng trên túi áo này , tiền má tao mới gửi cho tao . Tao đi thật mà , mày tin chưa ?
Cặp mắt ngái ngủ của thằng Hùng mở ra ngơ ngác , nó lồm cồm ngồi dậy .
- Tin rồi . Anh điên hả ? Đi đâu ?
- Không biết . Tao đi ... giang hồ , đi lung tung khắp cả . Đi vô Saigon coi xe chạy đầy đường , coi đèn xanh đèn đỏ , mày thấy cột đèn ở ngã tư đường thay đổi ba màu xanh đỏ vàng chưa ?
Chắc tao sẽ xuống đến Cà Mau , lại còn sông Tiền Giang , Hậu Giang nữa , cá ở đó to và nhiều phải biết , trôi từ Biển Hồ về cả đàn tha hồ câu . Chán mấy con cá rô nhỏ xíu trong ao nhà mình rồi .
- Anh điên quá rồi , ở nhà sướng quá trời . Mấy cái thằng bỏ đi hoang vì ở nhà chúng khổ quá , anh đang sướng như vậy mà lại ... Thôi , tui đi với anh nữa nghe ?
- Không được . Đi như thế này dễ chết đói giữa đường lắm , thân tao tao còn nuôi không nổi , lại còn thêm mày .
Mặt thằng Hùng bơ phờ như người đưa đám ma .
- Thôi mày nằm xuống ngủ lại . Bà ngoại về quê chắc sáng mai mới về nhà , mày nói với bà là tao sẽ nhớ bà ghê lắm , tao thương bà cũng như thương má tao , nhưng tao ...
Anh vùng chạy ra khỏi nhà , anh phải cố gắng chạy thật nhanh vì anh đã nghe nước mắt mình ràn rụa trên má , và cố làm như không nghe tiếng kêu lạc giọng của thằng Hùng sau lưng .
Tiếng còi xe hỏa giục giã xa xa bên kia sông . Qua một cây cầu ngắn là đến ga tàu , con tàu sắt khói phun cuồn cuộn từng luồng dài trên cao , tiếng máy kêu như nhịp trái tim đập mạnh bồi hồi .
Sao anh không đợi mẹ anh về thăm . Mỗi năm , anh gặp mẹ hai lần , vào kỳ nghỉ hè và dịp Tết . Bà từ một tỉnh nào đó thật xa trên cao nguyên ,hiện ra trước mắt anh với khuôn mặt không bao giờ thay đổi , hay là anh không thấy sự đổi thay , vì đêm nào anh cũng nhìn thấy bà trong giấc mơ , cùng hình ảnh bầy em nhỏ .
Tại sao anh đi đột ngột và điên rồ như vậy ? Anh tìm kiếm những gì trên con đường mà anh chỉ tưởng tượng mơ hồ trong trí não ? Lạc thú hay nỗi khốn cùng của một đứa con đi hoang ?
Sung sướng gần gũi bên cạnh những người thân hay cô đơn của kẻ đứng bên ngoài tất cả ? Anh không biết .
Hồi đó anh chưa đọc Gide , anh chưa nghe đứa con hoang của Gide nói thật ngang tàng : " Tôi cảm thấy mái nhà không phải là tất cả vũ trụ ...Tôi không đi tìm hạnh phúc ..."
Không ! Anh không có tham vọng lê chân khắp cả vũ trụ . Anh cũng không phải là thần thánh hay siêu nhân để chối từ hay khinh bỉ hạnh phúc . Anh suốt đời thèm thuồng hạnh phúc , ao ước được ôm hạnh phúc trong lòng , như Moise ao ước được về Đất Hứa .
Vậy tại sao anh ra đi ? Anh tìm kiếm gì trên những con đường lang thang đầy bất ngờ lạ lùng ?
Anh cũng không biết nữa . Chỉ biết từ lâu trong tâm hồn vẫn âm ỉ cháy một cái gì không thể gọi tên ,như đốm than hồng trong lò lửa sưởi ấm mùa đông , thật nhỏ nhoi nhưng hình như không thể tắt .Anh đã ăn năm cái Tết xa nhà , điều ấy thật buồn .
Ở những thành phố xa lạ , những thành phố không phải Huế của anh , cái Tết thật vô duyên và trống rỗng .
Ở Huế những nhày gần mùng một Tết , anh chờ đợi và hồi hộp đếm từng ngày như một chuyên viên chờ bấm nút cho hỏa tiễn phóng lên cung trăng .
Còn tám ngày ... Còn bảy ngày ...
Còn sáu ngày ...
Trên tấm " phản " rộng , bà ngoại anh và những bà dì bà mợ bận rộn gói những đòn bánh chưng bánh tét .
Những bàn tay thoăn thoắt và đôi mắt chăm chú xen lẫn trong xấp lá chuối xanh ngắt xếp từng đống cao và những đậu xanh , thịt mỡ thật gợi cảm .
Anh bao giờ cũng ngồi bên cạnh bà ngoại anh , hứa sẽ đọc cho bà nghe trọn bộ truyện Thuyết Đường với điều kiện là bà phải gói riêng cho một đòn bánh tét thật nhỏ nhắn nhét đầy nhân thịt , có đánh dấu cẩn thận để anh dễ dàng tìm ra khi cả nồi bánh đã chín , bốc khói , nằm lăn lóc bên nhau .
Đêm đến , cả nhà quây quần trên chiếc chiếu ở dưới bếp để đánh bài " tới " , một thứ bài ăn thua thật ít và rất mất thì giờ , cốt cho tỉnh ngủ mà canh nồi bánh , lửa um đầy khói .
...Còn hai ngày ... Còn một ngày ...
Đêm giao thừa , trời lạnh giá nên anh phải tắm bằng nước nóng . Anh không tài nào ngủ được , và có lẽ tất cả mọi người trong nhà cũng thế . Anh chiêm ngưỡng thành kính bàn thờ tổ tiên với những ngọn nến đỏ hồng và biết bao xôi chè , đùi gà luộc , cua , trứng ...
Đến 12 giờ đêm , giờ cuối cùng của năm cũ và đầu tiên của năm mới , anh run rẩy châm lửa phong pháo treo trên mái hiên trước nhà .
Tiếng nổ dòn vang dội làm anh nao nao và sung sướng vô cùng . Những viên pháo đó được đốt lên khắp nơi, trong ngôi biệt thự lớn , dưới những mái ngói nhỏ , trong những mái nhà tranh nghèo nàn và trên những con đò đêm nay đang bỏ neo trên bến nước .
Rồi sáng mùng một Tết . Anh vội vã mở tung cánh cửa sổ từ phòng anh để xem cây hoa mai trước nhà năm nay có nở đúng kỳ hẹn không .
Cây mai vàng thân thuộc , có khi nở sớm một ngày hay muộn một ngày ,có khi nở đúng vào ngày đầu xuân , kỳ diệu không thể nào giải thích được .
Đã lâu , anh không có một ngôi nhà . Anh sống vất vưởng bập bềnh lang thang . Nhưng đời sống anh không phải lang thang một cách thú vị như chàng lãng tử , mà lang thang như một con chó đói .
Anh sống nhiều tháng ngày dằng dặc ở những miền đất tẻ nhạt , những thành phố xa lạ có một quá khứ ngắn ngủi bằng gang tay .
Anh cũng có một chỗ ở , nhưng bốn vách tường một mái ngói chưa phải là mái nhà .
Ở đây không có bộ bàn ghế mà ngày xưa ông ngoại anh đã ngồi , không có chiếc tủ đầy sách mà ông bà anh đã miệt mài hồi trẻ tuổi , cho đến bây giờ là anh .
Ở đây không có khu vườn mà anh thuộc lòng từng gốc cây , từng trái chín , từng bóng mát .
Ở đây anh chỉ có một nơi tạm trú , nơi mà người ta kéo dài đời sống của mình . Và ngôi nhà rõ ràng khác hẳn nơi tạm trú Tất cả những đứa con hoang một ngày nào đó đều trở về mái nhà xưa . Có đứa trở về và tìm được điều nó muốn tìm , có đứa trở về nhưng không tìm lại được .
Còn anh , anh không ở trong trường hợp nào cả , anh chưa bao giờ trở về .
Bà ngoại , những người thân , Sao Mây , Thúy , thằng mười một ngón tay , ngôi nhà , vườn cây , chim chóc . Tất cả những thứ đó đã bao bọc anh êm đềm trong một thời niên thiếu , rồi mất hút . Dầu anh có trở lại cũng vô ích . Tất cả những hạnh phúc đó đều bị nhét đầy trong một chiếc hộp đóng kín mà người ta thường gọi là quá khứ rồi ném mất nó xuống vực sâu .
Anh có thể nhảy xuống vực sâu để tìm lại chiếc hộp quá khứ vàng ngọc đó . Nhưng anh không dám , anh rất nhát gan ,anh không thể nào chịu nổi cái cảm giác khi da thịt va chạm mạnh vào những phiến đá cứng , đau đớn vỡ toang . Cho nên suốt đời anh là đứa con hoang không bao giờ trở về .
Hôm qua trời mưa suốt đêm , như cơn mưa rơi trên mái nhà thuở ấy . Có làm anh nhớ đến ai không ?
Hoàng Ngọc Tuấn