Tại nhà của chú rể, mọi người đang nhiệt liệt đón tiếp nàng dâu mới
về.
Cô dâu bắt đầu lên tiếng:
Xin mến chào tất cả người nhà thân thương của
con, con rất cám ơn mọi ngườiđã đón tiếp con vào gia đình mới một cách
nồng nhiệt ...
Trước hết con xin mọi người hãy an tâm là sự gia nhập của
con quyết sẽ không làm thay đổi đời sống và những công việc bình thường
hằng ngày của qúi vị.
Bố chồng hỏi:
- Con dâu cưng ơi!
-Ý của con là ...??? "
Con dâu trả lời:
-
Ý con muốn nói là những người rửa chén nên tiếp tục rửa chén. Những
người giặt áo quần cũng xin giữ yên như vậy.
Còn ai phụ trách nấu cơm
thì xin đừng vì sự có mặt của con mà ngưng nấu cơm.
Còn ai lo chuyện
quét dọn thì vẫn tiếp tục quét dọn.
Mẹ chồng hỏi:
- Thế thì cô đến đây để làm gì?
Nàng đâu bình tĩnh trả lời:
- Con ấy à?
- Công việc của con là đến đây làm vui lòng con trai của mẹ.
St
@@ woa ,con dâu @@@,hahaha!
Thứ Bảy, 23 tháng 3, 2013
Thứ Năm, 21 tháng 3, 2013
Fim ngắn: Trôi Theo Dòng Nước...
Dựa theo truyện ngắn LƯƠNG của nhà văn NGUYỄN NGỌC TƯ
Đạo diễn: NGUYỄN THÀNH SANG
Diễn viên: Châu Hòa , Hồng Vân
Ai đã từng là fan hâm mộ của nhà văn Nguyễn Ngọc Tư chắc hẳn ít nhiều đều biết đến truyện ngắn
LƯƠNG (Bến đò xóm Miễu) .
Fim đề cao tình người
của những con người nghèo khổ nơi xóm đò nghèo .
Nơi ấy có cô Bông ,
Lương khùng , bà chủ đò tốt bụng , khó khăn của cuộc đời đưa Bông đến
với con đường cạm bẫy , liệu Bông có trở về với cuộc sống của mình ,
hay sẽ sa ngã , để mặc cuộc đời cứ trôi theo dòng nước....
THIỀN SƯ GẶP TRỘM
Có một vị thiền sư trú trong túp lều tranh ở trên núi, một buổi tối khi
đi thiền hành trở về, nhìn thấy một tên trộm đang chiếu cố túp lều tranh
của mình nhưng tìm không được vật gì cả.
Ngài bèn cởi chiếc áo ngoài đang mặc trên người và đứng ngoài cửa đợi tên trộm ra, vì ngài sợ làm kinh động tên trộm.
Tên trộm vừa quay ra thì gặp thiền sư, trong lúc tên trộm hốt hoảng vị thiền sư liền nói: “Anh bạn! đường sá xa xôi vất vả lên núi thăm tôi, tôi không đành lòng để anh về tay không, đêm khuya rồi, khoác chiếc áo này mà về cho đỡ lạnh".
Nói xong ngài cầm chiếc áo khoác lên thân tên trộm. Tên trộm xấu hổ, cúi đầu rồi chạy thẳng xuống núi không dám nhìn lại.
Thiền sư nhìn dáng tên trộm khuất dần trong núi rừng mờ mịt, không ngừng thương cảm nói: “Rất đáng thương, tôi muốn tặng cho anh cả vầng trăng để chiếu sáng con đường cho anh xuống núi". Vài hôm sau, khi thiền sư đang mở to đôi mắt nhìn ánh bình minh xuất hiện, thì nhìn thấy chiếc áo mà ngài khoác lên thân tên trộm mấy hôm trước đó được xếp rất ngay ngắn đặt trước cổng, thiền sư vui vẻ nói: “Cuối cùng thì ta cũng đã tặng anh ta cả vầng trăng sáng rồi”.
St
Ngài bèn cởi chiếc áo ngoài đang mặc trên người và đứng ngoài cửa đợi tên trộm ra, vì ngài sợ làm kinh động tên trộm.
Tên trộm vừa quay ra thì gặp thiền sư, trong lúc tên trộm hốt hoảng vị thiền sư liền nói: “Anh bạn! đường sá xa xôi vất vả lên núi thăm tôi, tôi không đành lòng để anh về tay không, đêm khuya rồi, khoác chiếc áo này mà về cho đỡ lạnh".
Nói xong ngài cầm chiếc áo khoác lên thân tên trộm. Tên trộm xấu hổ, cúi đầu rồi chạy thẳng xuống núi không dám nhìn lại.
Thiền sư nhìn dáng tên trộm khuất dần trong núi rừng mờ mịt, không ngừng thương cảm nói: “Rất đáng thương, tôi muốn tặng cho anh cả vầng trăng để chiếu sáng con đường cho anh xuống núi". Vài hôm sau, khi thiền sư đang mở to đôi mắt nhìn ánh bình minh xuất hiện, thì nhìn thấy chiếc áo mà ngài khoác lên thân tên trộm mấy hôm trước đó được xếp rất ngay ngắn đặt trước cổng, thiền sư vui vẻ nói: “Cuối cùng thì ta cũng đã tặng anh ta cả vầng trăng sáng rồi”.
St
Thứ Ba, 19 tháng 3, 2013
Quá khứ và tương lai
Một buổi chiều muộn, khi những ánh hoàng hôn cuối cùng
vừa tắt, trên bờ biển vắng, một cô gái trẻ một mình dạo bước trên cát
với đôi bàn chân không. Cô dừng bước, quay nhìn đằng sau với ý muốn xem
lại những dấu chân mình đã để lại trên cát. Nhưng không có gì, sóng đã
xóa sạch. Cô định đi tiếp, song vừa quay lại cô đã phải giật mình hoảng
hốt vì hình ảnh trước mặt, một bà già ngồi cuộn mình trong chiếc mền,
chậm rãi lật từng trang một cuốn sách, bên cạnh là một đống lửa đang
cháy.
Cô gái cố trấn tĩnh, tiến lại gần bà lão và hỏi: "Bà
từ đâu tới? Chỉ mới đây thôi, cháu không hề thấy bà?
Bà làm cách nào mà
đã nhóm được đống lửa này một cách nhanh chóng như vậy?".
Với giọng nói
chậm rãi và rõ ràng, bà lão đáp, không nhằm vào câu hỏi của cô gái: "Hãy
ngồi xuống đây với ta, con gái. Ta có cái này cho con xem".
Cô gái ngồi xuống bên đống lửa, đón nhận cuốn sách từ
tay bà lão thần bí. Cô tò mò lật giở cuốn sách và vô cùng sửng sốt khi
đọc thấy những dòng chữ viết về cuộc đời mình, về tất cả những gì diễn
ra với cô từ khi mới sinh ra cho đến lúc này. Cô đã đọc hết trang sách
viết về cuộc gặp gỡ kỳ lạ giữa mình và bà lão bên đống lửa trên bãi biển
vắng này. Lật sang trang tiếp theo, nhưng nó là giấy trắng.
Cô vội vã tìm kiếm ở những trang còn lại, nhưng cũng
không có một chữ nào, chúng hoàn toàn là những trang giấy trắng.
Vô cùng
hoang mang, với ánh mắt cầu cứu, cô nhìn bà lão:
- Điều này có nghĩa là cuộc đời cháu sẽ kết thúc tại đây, ngay lúc này?
- Không, con gái. Nó có nghĩa là từ đêm nay, cuộc sống của con mới bắt đầu.
- Không, con gái. Nó có nghĩa là từ đêm nay, cuộc sống của con mới bắt đầu.
Trong chốc lát, bà lão cầm lại cuốn sách, bắt đầu xé
từng trang, từ trang đầu tiên với những dòng chữ về cuộc đời cô gái từ
khi mới được sinh ra, đưa chúng về phía ngọn lửa, để cho lửa cháy cho
đến lúc thành than.
Bà lão đốt cho đến hết những trang giấy có chữ mà cô
đã đọc.
Xong xuôi, bà đưa cho cô gái phần còn lại của cuốn sách, toàn
bộ là những trang giấy trắng:
- Con xem, sóng đã xóa hết dấu chân của con trên cát.
Quá khứ của con không bao giờ trở lại, không bao giờ. Chỉ có hiện tại
mới là thực tế. Mỗi khoảnh khắc hiện tại đều là một sự bắt đầu của cuộc
đời con và chính là cuộc sống mà con cần nắm giữ. Không có sự trở lại
lần thứ hai, mỗi giây phút hiện tại. Quan trọng hơn tất cả, mỗi ngày mới
đều mang đến cho con một cơ hội để yêu, để sống và cơ hội đó không bao
giờ trở lại lần thứ hai. Tương lai của con, con được tự do lựa chọn theo
ước mơ của chính con.
Và trên những trang giấy còn trắng này, chính con
là người viết tiếp những dòng chữ về cuộc đời mình.
Rồi, cũng đột ngột như khi xuất hiện, bà lão cùng đống lửa biến mất trong bóng đêm...
Cuộc đời của bạn và của tôi cũng giống như cô gái trẻ
nọ và tất cả mọi người - quá khứ là những gì chúng ta đã viết trên cát,
sóng sẽ xóa đi tất cả; tương lai là những gì chính ta sẽ viết trên những
trang giấy trắng, từ hôm nay, ngay giờ phút hiện tại này. Viết gì đây,
cho cuộc đời của chính mình...
William Oak
Mint dịch từ For Love or Nothing
Mint dịch từ For Love or Nothing
@@ tks ,hay qua'!
Xin lỗi
1. Xin lỗi cho những lời hứa tôi đã không thể nào thực hiện, dẫu rằng biết sẽ làm cho ai đó thấy thất vọng...
2. Xin lỗi cho những phút tôi vô tâm, thờ ơ với nỗi đau của bạn...
3. Xin lỗi vì những ích kỷ, những vụng về, những hiểu lầm của tôi đã làm phiền đến bạn.
4. Xin lỗi vì những lời nói, hành động dù vô tình hay cố ý tôi đã làm tổn thương đến bạn hay bất cứ ai.
5. Xin lỗi vì nhiều lúc tôi không giúp được bạn và về những điều tôi muốn mà không dám làm...
6. Xin lỗi vì những lần bất hòa, những cãi vã, những mâu thuẫn,...
7. Xin lỗi bản thân vì đôi lúc, chính mình khiến mình đau khổ và nghĩ xấu về người khác...
8. Xin lỗi vì tôi đã cố gắng mà vẫn chưa làm được nhiều điều tốt đẹp cho cuộc đời và cho xã hội.
9. Xin lỗi vì tôi đã làm cho nhiều người thất vọng, hụt hẫng, mệt mỏi...
10. Xin lỗi vì tôi đã quá khác, quá thay đổi, vì đã không thể làm khác được...
Xin lỗi tất cả mọi người!
St
2. Xin lỗi cho những phút tôi vô tâm, thờ ơ với nỗi đau của bạn...
3. Xin lỗi vì những ích kỷ, những vụng về, những hiểu lầm của tôi đã làm phiền đến bạn.
4. Xin lỗi vì những lời nói, hành động dù vô tình hay cố ý tôi đã làm tổn thương đến bạn hay bất cứ ai.
5. Xin lỗi vì nhiều lúc tôi không giúp được bạn và về những điều tôi muốn mà không dám làm...
6. Xin lỗi vì những lần bất hòa, những cãi vã, những mâu thuẫn,...
7. Xin lỗi bản thân vì đôi lúc, chính mình khiến mình đau khổ và nghĩ xấu về người khác...
8. Xin lỗi vì tôi đã cố gắng mà vẫn chưa làm được nhiều điều tốt đẹp cho cuộc đời và cho xã hội.
9. Xin lỗi vì tôi đã làm cho nhiều người thất vọng, hụt hẫng, mệt mỏi...
10. Xin lỗi vì tôi đã quá khác, quá thay đổi, vì đã không thể làm khác được...
Xin lỗi tất cả mọi người!
St
Chủ Nhật, 17 tháng 3, 2013
Như không
như không,
gõ cửa nhà em
giật mình, sương rụng bên thềm ban mai
như không,
tay lại cầm tay
lũ chim, ríu rít hiên ngoài vắng tanh
như không,
đôi mắt nhìn anh thiên hà, chớp tắt xoay quanh địa đàng
như không,
con bướm bàng hoàng
nhịp cuồng, luân vũ chạm nguồn hư vô
ví như, không thể vẩn vơ
thì thôi, chim mộng bay về, ngủ say
đêm nầy, còn chút rủi may
như không, em chợt hoài thai nỗi buồn.
Âu Thị Phục An
gõ cửa nhà em
giật mình, sương rụng bên thềm ban mai
như không,
tay lại cầm tay
lũ chim, ríu rít hiên ngoài vắng tanh
như không,
đôi mắt nhìn anh thiên hà, chớp tắt xoay quanh địa đàng
như không,
con bướm bàng hoàng
nhịp cuồng, luân vũ chạm nguồn hư vô
ví như, không thể vẩn vơ
thì thôi, chim mộng bay về, ngủ say
đêm nầy, còn chút rủi may
như không, em chợt hoài thai nỗi buồn.
Âu Thị Phục An
Triệu con tim
Mấy hôm nay hình như ngày nào tôi cũng nghe bài hát này.
Bài hát mới nhất của nhạc sĩ Trúc Hồ và vừa được nhiều nghệ sĩ trình bày trong bộ đĩa DVD ca nhạc kịch mới nhất của Trung Tâm Asia kỷ niệm 32 năm kể từ ngày đĩa băng video ca nhạc đầu tiên của trung tâm được cho ra đời ở hải ngoại.
Hãy biết yêu Quê Hương Việt Nam Hãy đứng lên cháu con Rồng Tiên Đừng thờ ơ, đừng làm ngơ Triệu con tim, cùng bước tới Chúng ta là dòng giống Lạc Hồng
Mới thấy đó mà đã 32 năm. Mới thấy vừa thâu xong mà hôm nay đĩa đã được
cho ra lò.
Và mặc dù mình chưa kịp xem nó nhưng hôm nay lên mạng đọc tin tức thấy nó đã bị cấm lưu hành ở Việt Nam!
Thế mới chán.
Cũng may là tôi không còn ở Việt Nam. Chứ nếu không, với những lời lẽ mà sau đúng 5 năm tôi mới có dịp trở lại sân khấu Asia để thổ lộ, chuyện tôi bị bắt là cái chắc!
Hình như con đường trở về Việt Nam của tôi ngày nó càng xa bạn ạ. Đã 5 năm rồi tôi chưa về. Chưa được cho về.
Nhưng thú thật, tại thời điểm này, có cho tôi cũng không về.
Vì về để làm gì khi mình sẽ phải nín thở, giả mù, giả điếc để khỏi bị dây dưa?
Về để làm gì khi anh em, bạn bè của mình ngày càng có ít người ở bên ngoài nhưng bên trong tù thì đầy rẫy? Định chưa kịp ra nay đã có Quân vào ở tiếp.
Ở một mặt nào đó, tôi cảm thấy rõ ràng đây là một sự bất công đối với những người như tôi, thật sự muốn trở về để cùng nhau xây dựng một đất nước Việt Nam hùng mạnh, nhân bản. Có và còn rất nhiều người như tôi hoặc giỏi hơn tôi ở hải ngoại và rất muốn góp phần đẩy mạnh sự phát triển một xã hội công dân (civil society) thật sự ở Việt Nam.
Nhưng ở một mặt khác (và mặt này hiện đang thắng thế), tôi đã nghiệm ra và nhận thấy rằng nếu tôi sống ở bên ngoài Việt Nam thì tôi lại làm việc có hiệu quả hơn, giúp được nhiều người hơn. Và quan trọng hơn là thấy, nghe và hiểu rõ được những gì đang xảy ra ở đất nước mình để từ đó hiểu rõ mình cần phải làm gì, xác định được con đường nào mình phải đi cho đến ngày nhắm mắt.
Đấy là chưa kể đến sự tự do cá nhân mà mỗi ngày, trong từng giây, từng phút mình được cảm nhận, giãi bày mà không cần phải đắn đo, suy nghĩ.
Không cần phải vặn óc điều chỉnh xem mình phải nói như thế nào để không ảnh hưởng đến công việc, gia đình, bạn bè và sự nghiệp của chính mình.
Tôi nghĩ ai cũng thế. Ai cũng muốn để lại một chút gì đó cho đời, cho tương lai của gia đình, cho dân tộc. Nhưng ngặt nổi với hoàn cảnh hiện tại ở Việt Nam, việc mỗi người phải tự đi tìm cho mình một lý do khả dĩ để bằng lòng, để chấp nhận với thực tại là chuyện đương nhiên.
Đi ngược lại với trào lưu đó như Định, như Quân, như anh Thức, như anh Điếu Cày, như thầy giáo Đinh Đăng Định mới là chuyện lạ.
Nếu ở Việt Nam, chắc chắn một điều là tôi chỉ có thể làm giàu cho chính mình, cho gia đình mình. Nếu rảnh tôi chỉ có thể thỉnh thoảng đi ủy lạo, đi tiếp tế cho những người nghèo ở các vùng sâu, vùng xa.
Cũng là những nghĩa cữ rất đáng được trân trọng. Nhưng chắc chắn một điều là tôi không thể nào tự tìm đến gặp những người như Định, như Quân, như Nguyễn Văn Đài, Lê Thăng Long, Lê Thị Công Nhân mà không gặp rắc rối.
Mà không, chẳng sớm thì chầy, thì cũng tới phiên mình phải đối diện với những con rối vô hồn chỉ biết nhắm mắt thực thi chính sách đàn áp của chế độ.
Có một điều mà tôi rất trân trọng, rất hãnh diện là tôi đã làm được trong cuốn DVD Asia 71 vừa được phát hành, hơn hẳn sự xuất hiện của tôi trong vai trò là một “guest MC” của chương trình sau 5 năm vắng bóng, là tôi đã được tự do phát biểu. Trong suốt chương trình, tôi đã không phải nói theo bất kỳ một chỉ thị nào, hay bị bất kỳ một ai giới hạn về những vấn đề mà tôi quan tâm.
Tôi đã được tự do lên tiếng và nói lên tất cả những gì mà tôi thật sự tin tưởng và muốn chia sẻ với tất cả mọi người Việt Nam. Điều duy nhất mà tôi cần phải nhớ trước khi bước ra sân khấu là tên của ca sĩ và nhạc phẩm sắp được trình bày sau lời giới thiệu của MC. Và dĩ nhiên là thời gian mà MC cần phải đứng trên sân khấu.
Ngoài ra thì tôi có thể hoàn toàn tự do ứng biến.
Cũng may là lần này tôi được sắp đứng cặp với Lâm Thúy Vân. Và nhờ cả hai anh em đều có cùng chung một sở thích, biết mình muốn nói về vấn đề gì, nên chúng tôi đã chẳng cần phải bàn luận, học thuộc lòng điều gì trước show diễn. Cảm nhận thế nào thì chúng tôi giãi bày y như thế. Bởi vậy, chẳng mấy chốc hai anh em đã hoàn tất vai trò của mình.
Thật lòng mà nói, đó là một niềm hạnh phúc mà không phải người Việt Nam nào, một MC nào, hay một nghệ sĩ nào hiện ở Việt Nam cũng có được.
Nhưng nghĩ lại chắc có lẽ tôi cũng chỉ có thể cho là tôi rất trân trọng, rất may mắn nhưng không thể nào cho là hãnh diện qua vai trò làm MC mới nhất của mình. Vì, công tâm mà nói, tôi đâu phải gặp khó khăn gì khi đi đến quyết định lên tiếng về những gì đang xảy ra ở Việt Nam? Khi chính người đứng đầu chương trình cũng có cùng quan niệm giống tôi?
Anh đã không buộc tôi phải nói giống anh. Nói thẳng ra là trước hay trong suốt mấy ngày làm show, anh cũng chẳng bàn với tôi là tôi nên nói về vấn đề gì. Điều duy nhất anh làm là hỏi xem lần này tôi có thể góp mặt vào chương trình hay không? Chấm hết.
Nhưng nhạc phẩm mới nhất của anh đã nói lên tất cả. Từng lời hát, từng giai điệu trong bài hát Triệu Con Tim đã cho tôi và những anh em nghệ sĩ góp mặt trong chương trình hiểu rõ hơn tâm tình của anh dành cho đất nước. Không chỉ là của một nhạc sĩ đã thành danh.
Không chỉ là của một giám đốc điều hành một trong những trung tâm lớn nhất ở hải ngoại. Mà là của một Trúc Hồ rất bình dị, rất Việt Nam, rất riêng tư nhưng cũng rất chân thành. Đối với nhiều nghệ sĩ của trung tâm Asia, anh là con chim đầu đàn, là sợi dây liên kết hội tụ để tất cả các anh em ngồi lại với nhau. Để có cùng một nhịp đập.
Một nhịp đập của hàng Triệu Con Tim.
Trịnh Hội
@@ tks again TH !
Bài hát mới nhất của nhạc sĩ Trúc Hồ và vừa được nhiều nghệ sĩ trình bày trong bộ đĩa DVD ca nhạc kịch mới nhất của Trung Tâm Asia kỷ niệm 32 năm kể từ ngày đĩa băng video ca nhạc đầu tiên của trung tâm được cho ra đời ở hải ngoại.
Hãy biết yêu Quê Hương Việt Nam Hãy đứng lên cháu con Rồng Tiên Đừng thờ ơ, đừng làm ngơ Triệu con tim, cùng bước tới Chúng ta là dòng giống Lạc Hồng
Và mặc dù mình chưa kịp xem nó nhưng hôm nay lên mạng đọc tin tức thấy nó đã bị cấm lưu hành ở Việt Nam!
Thế mới chán.
Cũng may là tôi không còn ở Việt Nam. Chứ nếu không, với những lời lẽ mà sau đúng 5 năm tôi mới có dịp trở lại sân khấu Asia để thổ lộ, chuyện tôi bị bắt là cái chắc!
Hình như con đường trở về Việt Nam của tôi ngày nó càng xa bạn ạ. Đã 5 năm rồi tôi chưa về. Chưa được cho về.
Nhưng thú thật, tại thời điểm này, có cho tôi cũng không về.
Vì về để làm gì khi mình sẽ phải nín thở, giả mù, giả điếc để khỏi bị dây dưa?
Về để làm gì khi anh em, bạn bè của mình ngày càng có ít người ở bên ngoài nhưng bên trong tù thì đầy rẫy? Định chưa kịp ra nay đã có Quân vào ở tiếp.
Ở một mặt nào đó, tôi cảm thấy rõ ràng đây là một sự bất công đối với những người như tôi, thật sự muốn trở về để cùng nhau xây dựng một đất nước Việt Nam hùng mạnh, nhân bản. Có và còn rất nhiều người như tôi hoặc giỏi hơn tôi ở hải ngoại và rất muốn góp phần đẩy mạnh sự phát triển một xã hội công dân (civil society) thật sự ở Việt Nam.
Nhưng ở một mặt khác (và mặt này hiện đang thắng thế), tôi đã nghiệm ra và nhận thấy rằng nếu tôi sống ở bên ngoài Việt Nam thì tôi lại làm việc có hiệu quả hơn, giúp được nhiều người hơn. Và quan trọng hơn là thấy, nghe và hiểu rõ được những gì đang xảy ra ở đất nước mình để từ đó hiểu rõ mình cần phải làm gì, xác định được con đường nào mình phải đi cho đến ngày nhắm mắt.
Đấy là chưa kể đến sự tự do cá nhân mà mỗi ngày, trong từng giây, từng phút mình được cảm nhận, giãi bày mà không cần phải đắn đo, suy nghĩ.
Không cần phải vặn óc điều chỉnh xem mình phải nói như thế nào để không ảnh hưởng đến công việc, gia đình, bạn bè và sự nghiệp của chính mình.
Tôi nghĩ ai cũng thế. Ai cũng muốn để lại một chút gì đó cho đời, cho tương lai của gia đình, cho dân tộc. Nhưng ngặt nổi với hoàn cảnh hiện tại ở Việt Nam, việc mỗi người phải tự đi tìm cho mình một lý do khả dĩ để bằng lòng, để chấp nhận với thực tại là chuyện đương nhiên.
Đi ngược lại với trào lưu đó như Định, như Quân, như anh Thức, như anh Điếu Cày, như thầy giáo Đinh Đăng Định mới là chuyện lạ.
Nếu ở Việt Nam, chắc chắn một điều là tôi chỉ có thể làm giàu cho chính mình, cho gia đình mình. Nếu rảnh tôi chỉ có thể thỉnh thoảng đi ủy lạo, đi tiếp tế cho những người nghèo ở các vùng sâu, vùng xa.
Cũng là những nghĩa cữ rất đáng được trân trọng. Nhưng chắc chắn một điều là tôi không thể nào tự tìm đến gặp những người như Định, như Quân, như Nguyễn Văn Đài, Lê Thăng Long, Lê Thị Công Nhân mà không gặp rắc rối.
Mà không, chẳng sớm thì chầy, thì cũng tới phiên mình phải đối diện với những con rối vô hồn chỉ biết nhắm mắt thực thi chính sách đàn áp của chế độ.
Có một điều mà tôi rất trân trọng, rất hãnh diện là tôi đã làm được trong cuốn DVD Asia 71 vừa được phát hành, hơn hẳn sự xuất hiện của tôi trong vai trò là một “guest MC” của chương trình sau 5 năm vắng bóng, là tôi đã được tự do phát biểu. Trong suốt chương trình, tôi đã không phải nói theo bất kỳ một chỉ thị nào, hay bị bất kỳ một ai giới hạn về những vấn đề mà tôi quan tâm.
Tôi đã được tự do lên tiếng và nói lên tất cả những gì mà tôi thật sự tin tưởng và muốn chia sẻ với tất cả mọi người Việt Nam. Điều duy nhất mà tôi cần phải nhớ trước khi bước ra sân khấu là tên của ca sĩ và nhạc phẩm sắp được trình bày sau lời giới thiệu của MC. Và dĩ nhiên là thời gian mà MC cần phải đứng trên sân khấu.
Ngoài ra thì tôi có thể hoàn toàn tự do ứng biến.
Cũng may là lần này tôi được sắp đứng cặp với Lâm Thúy Vân. Và nhờ cả hai anh em đều có cùng chung một sở thích, biết mình muốn nói về vấn đề gì, nên chúng tôi đã chẳng cần phải bàn luận, học thuộc lòng điều gì trước show diễn. Cảm nhận thế nào thì chúng tôi giãi bày y như thế. Bởi vậy, chẳng mấy chốc hai anh em đã hoàn tất vai trò của mình.
Thật lòng mà nói, đó là một niềm hạnh phúc mà không phải người Việt Nam nào, một MC nào, hay một nghệ sĩ nào hiện ở Việt Nam cũng có được.
Nhưng nghĩ lại chắc có lẽ tôi cũng chỉ có thể cho là tôi rất trân trọng, rất may mắn nhưng không thể nào cho là hãnh diện qua vai trò làm MC mới nhất của mình. Vì, công tâm mà nói, tôi đâu phải gặp khó khăn gì khi đi đến quyết định lên tiếng về những gì đang xảy ra ở Việt Nam? Khi chính người đứng đầu chương trình cũng có cùng quan niệm giống tôi?
Anh đã không buộc tôi phải nói giống anh. Nói thẳng ra là trước hay trong suốt mấy ngày làm show, anh cũng chẳng bàn với tôi là tôi nên nói về vấn đề gì. Điều duy nhất anh làm là hỏi xem lần này tôi có thể góp mặt vào chương trình hay không? Chấm hết.
Nhưng nhạc phẩm mới nhất của anh đã nói lên tất cả. Từng lời hát, từng giai điệu trong bài hát Triệu Con Tim đã cho tôi và những anh em nghệ sĩ góp mặt trong chương trình hiểu rõ hơn tâm tình của anh dành cho đất nước. Không chỉ là của một nhạc sĩ đã thành danh.
Không chỉ là của một giám đốc điều hành một trong những trung tâm lớn nhất ở hải ngoại. Mà là của một Trúc Hồ rất bình dị, rất Việt Nam, rất riêng tư nhưng cũng rất chân thành. Đối với nhiều nghệ sĩ của trung tâm Asia, anh là con chim đầu đàn, là sợi dây liên kết hội tụ để tất cả các anh em ngồi lại với nhau. Để có cùng một nhịp đập.
Một nhịp đập của hàng Triệu Con Tim.
Trịnh Hội
@@ tks again TH !
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)