Trang

Tìm kiếm Blog này

Thứ Bảy, 16 tháng 2, 2013

TÔI LÀM CA SĨ …

Có nhiều người đã hỏi tôi duyên cớ nào dẫn dắt khiến tôi bắt đầu nghiệp ca sĩ?Tôi hay nói cho qua chuyện nhờ này… nhờ nọ…
. Nhưng giờ ngồi suy nghĩ lại, thật tình tôi cũng … không biết đích xác duyên cớ nào!
Nhớ thuở còn tí teo xa xưa ấy, khi còn ở Việt Nam, nhiều buổi trưa nóng bức, mẹ cấm ra đường nghịch nắng tôi hay nằm ngửa trên cầu thang ngó lên bầu trời đầy mây bay, mơ màng tưởng tượng một ngày nào đó tôi sẽ làm ca sĩ lớn đứng hát trên một sân khấu mênh mông, sáng rực ánh đèn
Nhưng con nít mà, đứa nào sau khi coi chương trình âm nhạc nào đó trên TV xong mà chẳng bị ánh đèn chớp chớp mê hoặc, mà chẳng mơ màng?
Tôi cũng đã mơ làm siêu nhân, làm Batman mà có được đâu!
Lớn hơn một xịu, bố cho tôi tiền đi học đàn Tây ban cầm (guitar) nhà thầy Căn, bạn của bố.
Tôi & đứa bạn thân tên Hoàng Sĩ Tuấn cùng đi học.
Bạn tôi có khiếu, tiến bộ vù vù.
Còn tôi ham chơi và lười nên mỗi lần tới lớp cũng với những bước chân nặng trịch vì không tập dợt. Lúc thầy bắt đánh trả bài là tay chân tôi lạnh ngắt, mắt hoa lên muốn xỉu.
Mà không hiểu vô tình hay cô ý, cứ đến những phút luống cuống ấy là cô con gái trạc tuổi, xinh xắn của thầy lại lững thững trên lầu đi xuống, xách giỏ đi chợ, đi ngang qua tôi cười cười.
Không biết cô ấy cười cái gì nhưng tôi cứ nghĩ là cô ấy cười tôi đánh dở,
Càng luống cuống thêm, mặt đỏ bừng, nóng hổi! Và chắc thầy Căn cũng thấy thế & cũng ngán ngẩm đứa học trò lười biếng con của bạn mình, nên cứ để tôi ngồi một mình lửng tửng khẩy đàn suốt buổi và chăm chút hơn vào tên bạn.
Được thầy không thèm màng tới, tôi mừng lắm, ngồi giả bộ tập tành mà đầu óc cứ thả lơi theo dòng xe cộ ngược xuôi bên ngoài.
Và dĩ nhiên là sự nghiệp đàn địch của tôi sớm tan theo ngày nắng vội.
Cái ngày mà bố tôi cho phép không phải vác đàn tới nhà thầy nữa, lòng tôi nhẹ tênh, vô cùng sung sướng.
Cây đàn guitar bố mới mua cho đó được xếp ngay vào góc nhà tha hồ bụi bám đầy
. Ấy cái mớ kiến thức âm nhạc đầu tiên của tôi nó đã bắt đầu như thế đó.
Vài tuần sau tôi lại chuyển qua mê đàn vỹ cầm (violin), mê tận tình cũng như vài tháng trước tôi đã mê cây guitar.
Chỉ vì cây đàn này ngó… Tây hơn mà lại còn bé bé, xinh xinh và cũng vì tôi có cô bạn có cô em gái tóc dài rất ư dễ thương cũng đang học violin.
Chắc bố mẹ tôi khi đó cũng đã biết tính ý thích nhất thời của đứa con yêu quý, chẳng làm gì cho được tới nơi tới chốn, nên khi tôi ướm lời, bố mẹ tôi đã lờ đi tới độ không thể nào lờ hơn.
Sau này khi nghĩ lại, tôi cũng hơi trách bố mẹ đã thờ ơ, vì biết đâu tôi đã có thể trở thành một nhân tài vỹ cầm thế giới cỡ Chopin thì sao?!
Ấy với âm nhạc là thế nhưng tôi lại thực sự có năng khiếu về hội họa và màu sắc
. Tôi vẽ giỏi. Có một lần khi niên khóa học mới vào, giờ học vẽ, chúng tôi nộp bài tập
. Không nhớ vì đã bận gì đó mà tôi nhờ tên bạn ngồi cạnh bàn biên tên tôi lên bức vẽ dùm.
Tên bạn nguệch ngoạc. Thầy dậy vẽ khi đi qua, đã cầm bức vẽ lên ngắm nghía rồi mắng tôi như tát nước, thầy nghĩ tôi đã nhờ ai đó vẽ hộ, vì tấm vẽ đẹp như thế mà nét chữ biên tên lại quá xấu. Theo thầy, vẽ đẹp thì phải đi theo - viết chữ đẹp.
Tôi oan ơi ông địa nhưng đứng cứng ngắc không dám cãi vì sợ thầy, tuy trong bụng rất ấm ức. Mà của đáng tội, cái thằng bạn “hại bạn” biên chữ xấu ình của tôi đó, nó lại còn vẽ đẹp hơn tôi cả chục lần!
Bố tôi thì thấy được năng khiếu này. Khi đấy là năm 1977, sau bao chuyến vượt biên thất bại gia đình chúng tôi đã ngoắc ngoải lắm rồi, một tuần đã phải ăn cơm độn bắp, bo bo hay khoai mì vài lần.
Bố đã tránh mẹ, lén dúi tiền cho tôi đi học vẽ tư. (Không phải là mẹ tôi khó, nhưng gia đình đã bắt đầu túng bấn, đi học vẽ là một đều xa xỉ không đúng chỗ trong lúc này!)
Lớp hội họa thì ngược lại với lớp đàn, tôi say mê lắm.
Những bài tập vẽ mắt, miệng, mũi, tai, … thầy đưa ra lúc nào tôi cũng hăng say tập ngay. 

Tôi vẽ đêm vẽ ngày.
Vẽ viết chì lên giấy, vẽ bằng phấn trắng lên sân gạch, lên gỗ hàng rào, cứ chỗ nào vẽ được là tôi vẽ ngay, không cần suy nghĩ.
Cái vốn liếng hội họa ấy nó đã giúp tôi nhiều vô cùng sau này.
Tôi đã áp dụng đường vẽ, cách pha màu vào lối hát. Cây cọ, cây viết chì của tôi bây giờ là giọng hát.
Tôi đã hòa gam màu nóng, lạnh vào trong câu hát…. Và những bài hát với tôi được vẽ lên như những bức tranh linh họat, đầy màu sắc…


Và rồi tôi cũng được học cao hơn lên.

 Những hôm ôm màu, cọ & giá vẽ theo những anh chị lớn ra ngồi ngoài công viên vẽ … hoa lá cành, tôi thấy mình oai vô cùng.
Người đi đường tò mò dòm dòm, tôi nghĩ chắc họ phải khâm phục tôi ghê lắm, thế là thằng em mặt hất lên tận trời.
Sướng quá, sướng quá, lớn lên tôi phải làm họa sĩ lớn mới được.
Thế rồi … vượt biên
. Giã từ vòng tay bảo bọc yêu thương của bố mẹ.
Ba anh em chới với, chơi vơi trên vùng đất tạm dung. Ở St. Louis - thành phố đầu tiên chứa chấp chúng tôi khi mới đến Mỹ - được 2 tháng rưỡi, anh kế tôi, anh Lân, được bạn bè í ới gọi về California.
Không biết ở đó có gì hay ho hơn không, nhưng nghe “Đi Cali” tôi mê tít. Anh cả: anh Thắng, quyết định ở lại.
Tôi theo anh Lân. Cuộc hành trình 3 ngày 2 đêm cứ như trong xi-nê.
Tôi đang đi xuyên nửa nước Hoa Kỳ nhá
Mà chuyển nhà thì phải chuyển luôn trường học. Trường cũ xa quá làm sao đi học hàng ngày!
May một cái là mới qua, tiếng Anh tiếng U, ù ù cạc cạc, ngọng líu cả lưỡi mà tôi cũng tự mình cầm hồ sơ giấy tờ lo liệu lấy được.
Tôi chuyển xoành xoạch từ trường Katella ở Anaheim, qua trường Los Amigos ở Santa Ana.
Valley High là trường tôi được trụ lâu nhất, 3 năm trung học. Ngôi trường với sĩ số học sinh Mỹ đen đông nhất, rồi tới Mễ, rồi tới Á Châu. Mỹ trắng chắc không được đến 10% tỉ lệ học sinh toàn trường.
Mà nào có sao.
Tôi vui vẻ tới trường, miễn đừng phải chuyển nữa là ok. Cũng tại đây khả năng vẽ đã mang đến nhiều niềm vui.
Tôi bắt đầu thắng những cuộc thi vẽ, ban đầu cấp trường, rồi cấp thành phố, cấp quận, cấp tiểu bang.
Tên tôi lâu lâu được đọc trong phần loan báo đầu ngày của trường. Oai lắm chứ không phải chơi đâu nha.
Rồi tôi được làm Student of The Month (Học Sinh Giỏi trong Tháng) vì thắng giải.Tên tôi được gắn trên bảng trước trường 2 tuần lễ, hãnh diện dân tộc nhá, tôi đã sung sướng tự nhủ.

 Thế thì tương lai tôi chắc chắn phải làm họa sĩ rồi.Năm lớp 10, không nhớ vì sao, tôi mạnh dạn xin gia nhập vào lớp hát trong trường.
Cũng không hiểu vì sao tôi được vô thẳng lớp Chamber Singers - lớp cao cấp, thay vì lớp Choir là lớp bắt đầu?
Chẳng phải tôi hát hay, tôi hát giỏi, vì có ai kiểm tra đâu mà biết.

 Mà nếu đã có kiểm tra trình độ hát, chắc là lớp thấp nhất tôi cũng chẳng được cho vào.Tôi nghĩ chắc là tại tôi không rõ, thay vì ghi danh vào lớp thấp nhất thì lại biên lộn đến lớp cao.
Lớp hát này của tôi có khoảng hai mươi mấy người, đặc biệt môn này không thấy người Mỹ đen, mà chỉ toàn Mỹ trắng, và một ít người Mễ văn minh (chứ không phải Mễ mới qua từ Tijuana)
. Mấy nhỏ học sinh Mỹ trắng, tóc vàng, người cao, đẹp như thiên thần trong hang đá đêm Giáng Sinh.
Tôi được phân vào nhóm Baritone vì giọng tôi không thấp, không cao.


Nhóm chỉ có 2 người: tôi & 1 tên người Lào. Tên bạn Lào này bình thường mà ngó như bị bịnh down syndrome, ngáo hơn tôi nhiều.
Nói chuyện thì cà lăm, tiếng Anh nói không ai hiểu, thế mà không biết sao hát được!?
Mà cũng chả biết có hát được hay không nữa vì cả niên khóa chỉ toàn nghe hắn lí nhí trong miệng .
Tôi tiếng Anh mới 2 năm học ESL (English as Second Language) cũng không khá, thế mà dám cả gan!
Bè baritone là giọng giữa nên lúc nào bè cũng ngang phè phè, ngang tới mức không thể nào ngang hơn.
Nhưng cái may của tôi là thế. Chuyên chở những bè ngang như cua nên sau một thời gian khả năng bắt bè của tôi trở nên rất nhậy.
Quăng cho tôi một câu hát chính là tôi có thể lập tức hát trả lại câu bè. May mắn chưa, tôi chuyên hát “nhạc trẻ” mà không biết bè thì chỉ có “tan nát đời cô Lựu”!

                                   DonHo. 

           @ hahaha,dzui dzui ,tks DonHo !
 note :
PV :Hồi còn ở trung học, anh từng đoạt nhiều giải thưởng cho những họa phẩm của mình, có cả giải thưởng ở cấp tiểu bang. Sau này chơi trong ban nhạc và đi hát. Theo anh, âm nhạc và nghệ thuật tạo hình có tương quan gì với nhau?
Don Hồ: 
  Hội họa và ca hát rất tương đồng với nhau. Hội họa vẽ bằng tay còn hát thì “vẽ” bằng giọng của mình. Trước khi thâu âm một bài hát Don lúc này cũng dành thời gian để nghiên cứu, phác lên một bức tranh cho bài hát. Tùy theo nội dung mà cho gam nóng, lạnh, và màu sắc. Lúc vào tới phòng thâu thì mình bắt đầu “vẽ”. 
Và khi nào Don cũng có một đối tượng, nhân vật thật trong bài hát của mình. Nhân vật này có thể là những người thân, những người bạn, những người… tình trong quá khứ, hoặc ngay cả những người xa lạ mà mình tình cờ mới gặp trong ngày nếu thích hợp. Don thấy mình may mắn được sống trong cả hai thế giới: Âm thanh và Màu sắc.
PV: Đi “show” nhiều như vậy, anh có còn thời gian cho hội họa?
Don Hồ:
 Lúc nào Don cũng có thời gian cho hội họa. Đôi khi trong túi xách  đầy những bản phác họa nguệch ngoạc. Don mới học xong chương trình về “Animation” (vẽ tranh hoạt họa). Vài năm trước vừa đi học, vừa đi hát rất cực. Không nhiều thời gian để ngủ, ốm nhom, nhiều người tưởng lầm mình hút… xì-ke. (Cười)
. Nghỉ hát thì không dám vì tiền học phí rất cao. Và gần đây nhất có nhiều bài video sử dụng hội họa và animation trong đó. Cực hơn nhiều nhưng cũng rất vui vì mình được cơ hội tận dụng tối đa khả năng của mình. Khoe nhỏ với chị là project CD kế tiếp Don sẽ tự vẽ cho bìa của CD mình đó.

Cây Nghiêng Đầu Thiếu Nhau

















có điều gì khó nói
lòng tôi đầy thủy triều
chim lầm than nhớ bạn
cây nghiêng đầu thiếu nhau 

có điều gì khó nói
tình tôi biển. cát lầy
người về qua rất vội


tôi nhìn theo bước tôi 

có điều gì khó nói
trưa khô ròn tiếng rơi
hồn cầy sâu luống đợi
người lìa xa cuộc đời 

có điều gì khó nói
giọng em đầy cõi tôi
những đường gân trí nhớ


vầng trăng khuya rẽ ngôi 

có điều gì khó nói
bàn tay lạnh mất rồi
ngựa mù khua vó mỏi
xe không, về bến vui 

có điều gì khó nói
sợi tóc trên chiếu giường
ngọn đèn trên chiếc gối
lãng quên trên mùi hương 

có điều gì khó nói
em bỏ quên chỗ ngồi
cảnh tình tôi cũng vậy
bôi xóa đầy mặt tôi.


 DU TỬ LÊ.

@ tks t/g DTL 

Nụ cười chủ nhật

 Trắc nghiệm lòng thành thật của đàn ông

Để thu hút khách hàng, một hãng hàng không XYZ ra thông báo rằng các vị thương gia có thể bay cùng vợ mình sẽ được miễn phí khi đi du lịch.
 Danh sách được các hành khách điền đầy đủ họ tên, địa chỉ...,email ,phone
 Một thời gian sau, hãng hàng không viết thư cám ơn các bà vợ theo địa chỉ đã có để thăm dò xem chuyến bay có vui vẻ không. 
-->Tổng kết có đến 99 % các bà vợ hoàn toàn không biết gì về chuyến đi này!!

Ca rao @

Đổng Trác chết vì ả Điêu Thuyền,
Thúy Kiều làm Từ Hải vong thân,


Phù Sai rũ nợ trần, cũng vậy,
Do Tây Thi khiến ông làm bậy.

Victor Hugo dậy ta rằng:
“Tin đàn bà…Nhất định là không!”


St 

Chiếc chăn ấm áp

 Khi cô giật mình tỉnh dậy giữa đêm vì lạnh, anh thường ôm chặt cô vào lòng, dùng hơi ấm của cơ thể sưởi cho cô.
Cô vốn là một người con gái xinh đẹp. “Vệ tinh” xung quanh cô nhiều không kể xiết, nhưng cô bỏ ngoài tai tất cả để chọn anh – một công nhân làm việc ở nhà máy, thu nhập còn không đủ cho 3 bữa ăn hàng ngày.
Cô chấp nhận từ bỏ cả gia đình, thậm chí là công việc đầy tương lai của mình để cưới anh.Sau khi kết hôn, anh và cô mượn được nhà kho của một người bạn, họ sắp xếp lại thành một tổ ấm giản dị.

 Mùa đông đến, căn nhà kho trống trải hút gió lại càng trở nên lạnh giá. Khi ấy chưa đủ tiền mua chăn, cô thường bị giật mình tỉnh dậy giữa đêm vì lạnh.
 Những lúc đó, anh chỉ biết ôm chặt cô vào lòng, dùng hơi ấm của cơ thể sưởi ấm cho cô.Một ngày cô trở về nhà với vẻ mặt thất thần nhợt nhạt, anh lo lắng hỏi cô có phải bị bệnh rồi không?
 Cô chỉ mỉm cười nói: “Em hơi mệt thôi!” rồi hân hoan rút từ trong túi ra một tờ bạc nhét vào tay anh: “Chúng mình có tiền rồi anh ạ, mình đi mua một chiếc chăn thật ấm để đắp nhé.”
Anh sững người ngạc nhiên nhìn tờ tiền trong tay cô, giọng run run: “Làm sao em lại có nhiều tiền vậy?” 

Cô vui vẻ kể lại cho anh tiền là do cô kiếm được khi đi phát tờ rơi. Cô phải đứng từ sáng đến tối mới được trả ngần ấy tiền. Nói rồi cô vội vàng kéo anh ra khỏi nhà, không cho anh hỏi thêm điều gì nữa. Họ mua môt cái chăn vừa tầm tiền. 
 Từ đó, giữa đêm cô không còn bị giật mình thức giấc nữa. Vài năm sau, anh tìm được công việc tốt hơn, rồi kiếm được nhiều tiền, tự mở công ty. Không bao lâu anh đã xây cho cô một ngôi nhà khang trang, mua ô tô cùng rất nhiều đồ dùng đắt tiền khác. Anh nói muốn dành cho cô một cuộc sống ấm no đầy đủ bù đắp lại những tháng ngày khó khăn vất vả trước đây.
 Cuộc sống bỗng vụt thay đổi khiến cô có phần bàng hoàng chưa kịp thích nghi với điều kiện mới.
 Ngày chuyển nhà, anh bảo những đồ đạc cũ trong căn nhà kho của họ  trước đây anh đều muốn vứt đi không giữ lại bất cứ cái gì. Nhưng cô khăng khăng nói muốn giữ lại cái chăn để đắp.
 Và rồi một thời gian dài nữa họ vẫn dùng cái chăn cũ ấy, giờ đây nó đã trở nên xù xì cũ kĩ, còn bị rách khá nhiều chỗ. Anh không ngừng phàn nàn với cô: “Thôi bỏ cái chăn cũ này đi em, mình có thể mua một cái chăn mới ấm áp và tốt hơn rất nhiều.
 Em xem cả nhà mình toàn những đồ đắt tiền, nhìn cái chăn cũ này trong nhà trông thật chướng mắt”.
Nhưng cô vẫn cố chấp nhất quyết giữ lại cái chăn cũ ấy, vì chỉ khi đắp nó cô mới cảm thấy ấm áp và được che chở. Một hôm, anh về nhà mang theo một cái chăn mới và nhất quyết bảo cô bỏ  cái chăn cũ đi.

 Lần này dù không nỡ nhưng cô vẫn nghe theo lời anh.
 Từ đó, hàng đêm cô ngủ không còn ngon giấc nữa, trong lòng cô lúc nào cũng cảm thấy thấp thỏm lo lắng khiến cô lại không ngừng giật mình giữa đêm. Và mỗi lần tỉnh dậy như thế, hai mắt cô lại đầm đìa nước.Anh vốn không biết rằng để mua được cái chăn đó cô đã phải đi bán máu lấy tiền chứ không phải đi phát tờ rơi như cô nói với anh. Lần đầu tiên bán máu, biết bao đau đớn, cũng chỉ vì muốn có cái chăn này.
 Vậy mà anh lại nỡ vất bỏ nó. Cô dần cảm thấy anh không còn yêu cô như xưa nữa.
 Một ngày anh có việc gấp phải ra ngoài, quên mang theo máy tính xách  tay quen thuộc. Trên màn hình của anh vẫn hiện lên trang blog anh viết hàng ngày.
 Và cô bất chợt đọc được dòng chữ anh hình như mới viết không lâu. “Ngày hôm ấy em từ đâu về khuôn mặt tái xanh nhợt nhạt khiến cho tôi  lo lắng vô cùng.
 Rồi em nói em đi phát tờ rơi để mua chăn cho hai đứa. Tối hôm đó chúng tôi nằm ngủ ấm áp trong chiếc chăn mới, thấy em nằm cuộn tròn trong lòng tôi say trong giấc ngủ, tôi thương em biết bao. 
Đã bao đêm rồi em không được ngủ ngon đến vậy. Và rồi tình cờ tôi nhìn thấy trên tay em có một vết sưng nhỏ, dường như bị kim tiêm đâm vậy. 
Tôi bỗng hiểu ra tất cả. Hóa ra em nói dối tôi em đi phát tờ rơi, thực ra em đã đi bán máu để có tiền mua chăn, chỉ vì một cái chăn mà em đã phải khổ sở đau đớn đến vậy. Đêm đó tôi đã khóc vì thương em và cũng thầm hứa sẽ cố gắng làm việc, .. trở thành một người thành đạt, để có thể bù đắp lại những ngày tháng khốn khó này cho em. Và giờ đây tôi đã thực hiện được lời thề đó.Hôm qua tôi quyết định đến trạm hiến máu, tôi chỉ muốn cảm nhận một chút nỗi đau em từng trải qua.
 Khi chiếc kim đâm vào mạch máu, một cảm giác nhói buốt lan dọc khắp cơ thể. Nhưng tôi không thấy đau, ngược lại, rất hạnh phúc. Tôi lấy tiền bán máu và đi mua chiếc chăn mới này.
 Tôi muốn nó là món quà bất ngờ dành cho em…” Nước mắt cô đã ướt đẫm tự độ nào. 
Hóa ra tình yêu của anh dành cho cô  vẫn sâu đậm và lớn lao đến vậy.
Mùa đông năm nay anh đã đổi máu của mình tặng cho cô chiếc chăn ấm, có lẽ đó cũng sẽ là chiếc chăn ấm áp nhất cô có trong đời…


                                       CBD
               @ tks t/g  đọc với nhiều cảm xúc

Thứ Sáu, 15 tháng 2, 2013

Chai Dầu Cho Bà Ngoại ( -end)

Mặc dù biết thỉnh thoảng má vẫn mua dầu cho ngoại, nhưng đến Giáng sinh năm sau Mị cũng gói ghém tặng cho ngoại một chai dầu khuynh diệp. Ái ngại vì món quà bé nhỏ quá, Mị tặng kèm thêm một hộp bánh thơm phức. Ngoại mở quà và vui vẻ ra mặt. Ngoại đưa cho má hộp bánh bảo má chia cho các con ăn, còn chai dầu, ngoại nâng niu và đem vào phòng. Mị để ý xem ngoại có dùng không. Nhưng không, ngoại chỉ xức dầu Nhị Thiên Đường của má. Rồi, cứ như một thông lệ, mỗi năm đến lễ Giáng Sinh, những món quà “Ông già Nô-en” tặng mọi người có thay đổi, nhưng với ngoại, món quà chính vẫn là một chai dầu. Mọi người trong nhà vui vẻ với hình ảnh ngoại cười tươi khi cầm chai dầu trong tay. Anh Minh trêu:
- Khi nào ngoại xức dầu, ngoại nhớ báo cho con biết trước… để con chạy.
Chị Thúy vừa nói vừa le lưỡi:
- Ngoại đừng để dính dầu vô áo dài của con, bạn… ư… bạn con … mà ngửi thấy mùi dầu… sẽ không chơi với con.
Anh Minh hóm hỉnh:
- Bạn gì? Bạn trai hả Thúy?
Chị Thúy lườm, còn ba má nhìn nhau cười. Ba nói:
- Đừng làm “Ông già Nô-en” buồn. Ông ấy hiểu ý từng người, chiều từng người. Ba ưng ý lắm. Ba khen “Ông già Nô-en” đó nghen!
Má cũng cười:
- Vậy từ nay má giao cho Mị công việc mua dầu cho ngoại nhé!
Ngoại nói ngay:
- Không, chỉ đến Nô-en, “Ông già Nô-en” mới phải tặng dầu cho ngoại thôi!
- A vậy sao?
Cả nhà cười vui vẻ và không ai thắc mắc gì cả. Anh chị em Mị theo năm tháng lớn dần lên, ngoại và ba má già thêm. Ngoại bước vào tuổi tám mươi. Da ngoại nhăn nheo nhiều nhưng đôi mắt của ngoại vẫn cứ “tỏ”. Mị thắc mắc vì sao ngoại không phải mang kính như ba má thì ngoại bảo nhờ ngoại từ hồi còn nhỏ thích ăn mắt cá nên mắt ngoại sáng lắm. Đến già thì mắt ngoại đã “quá làng” nên cũng không cần mang kính nữa.
Nhìn ngoại ngồi may, ngoại xỏ kim dễ dàng, Mị rất thích.
Nhưng càng thích hơn nữa là nhìn ngoại sớt dầu từ chai này sang chai khác.
Ngoại dùng một cây tăm – hay có khi là một cọng chân nhang ngắn - ngoại tựa dầu dưới của cây tăm vào bên trong miệng của cái chai không, ngoại kê miệng của chai dầu đầy sát vào đầu trên của cây tăm.

 Ngoại đổ từ từ cho dầu chảy trên thành cây tăm. Cứ như vậy, ngoại sớt dầu không đổ hay dính ra ngoài một chút nào. Anh Minh cười, khen ngoại là “khoa học gia”, ngoại đang làm động tác mà anh gọi là “couper”, như một nhà bào chế. Mị lên đại học, rồi Mị ra trường, nếp cũ vẫn nguyên vẹn. Mị nhận nhiệm sở đi xa, không ở với gia đình nữa. Trước ngày ra đi, Mị đã ngồi bên ngoại để bắt ngoại kể chuyện đời xưa. Chuyện của ngoại, hầu như Mị đã thuộc nằm lòng. Ngoại nói đến đâu, Mị “vuốt đuôi” đến đó.
Hai bà cháu lại trêu chọc nhau rồi cười khoan khoái. Chợt ngoại im bặt, Mị cũng im bặt. Không biết ngoại nghĩ gì, nhưng Mị thì nhìn kỹ ngoại, bỗng nhận ra rằng mình chưa một lần tìm hiểu tâm tư của ngoại. Có lẽ cuộc sống bình lặng và có nhiều nụ cười đã không làm Mị thắc mắc.
Giờ đây, khi sắp xa mái nhà thân yêu, Mị mới thấy tiếc rẻ là đã không hàn huyên nhiều với ngoại. Mị đã chỉ nhìn ngoại với khái niệm một “bà ngoại” hiền hòa như bao nhiêu “bà ngoại” khác.
Ký ức của Mị còn ghi rõ hình ảnh ngôi nhà của ngoại ở Nha Trang, với một vườn xoài xum xuê. Khi anh chị em Mị học tiểu học, năm nào ba má cũng đưa cả nhà về đó thăm ngoại và hưởng không khí trong lành của biển. Ông ngoại mất sớm, má có gia đình, ngoại sống với dì Lam của Mị, một cô gái xinh xắn có làn da trắng như tuyết.
Ngoại cưng dì Lam lắm.

 Dì Lam tuổi ngoài đôi mươi, có nhiều chàng trai theo đuổi, làm quen. Nhưng dì không muốn lấy chồng sớm, dì chỉ muốn ở với ngoại. Một chuyện không may xảy đến cho dì Lam, khi dì cùng các bạn đi Đà Lạt chơi vào dịp Nô-en. Dì qua đời đột ngột.

 Tin báo về Nha Trang cho ngoại, báo về Sài Gòn cho ba má Mị. Mọi người tức tốc chạy lên Đà Lạt. Bác sĩ khám nghiệm cho biết dì bị “trúng gió”.
“Trúng gió”, một từ ngữ không mấy chính xác, và cũng khó hiểu cho trường hợp một thiếu nữ đang tràn đầy sức sống.

 Cú “sốc” tàn bạo này đã làm cho ngoại bị bệnh liệt giường, và ngoại đã phải nghe lời ba má Mị, giao ngôi nhà và mảnh vườn nhờ ông cậu chăm nom, ngoại vào Sài Gòn ở với ba má và anh chị em Mị.Mấy mươi năm sống quây quần cùng con cháu, cuộc sống của ngoại trở lại bình lặng. Ngoại cũng chỉ có má là người con còn lại, nên tình thương ngoại dành cho gia đình Mị rất trọn vẹn. Mị đi xa nhà. 
Mị làm việc ở Đà Lạt. Nếp cũ vẫn y nguyên. Mỗi năm, đến lễ Giáng Sinh Mị vẫn gói những gói quà xinh xinh gửi về nhà cho từng người. 
 Và cho ngoại, vẫn một chai dầu. Ngoại vẫn viết thư cho “Ông già Nô-en” đều đặn hàng năm, vẫn một nguyện vọng: xin một chai dầu. Nét chữ của ngoại mỗi năm một yếu đi. Ngày mùa đông. Trời Đà Lạt lạnh giá. Gió khô làm môi se, làm da tay muốn nứt nẻ. Mị co ro trong áo choàng, đội mũ len, quấn khăn len, đi lên khu nghĩa trang của thành phố. Mị lãnh “sứ mạng” đi thăm mộ dì Lam giùm má trong dịp cuối năm, trước khi nghỉ phép về Sài Gòn thăm nhà. Ô, năm nay Mị sẽ được ăn Nô-en ở nhà! Mị mừng lắm. Mị cầm trong tay một bó hoa nhỏ, những cánh hoa Anh Thảo đỏ sậm trông đẹp nhưng rất buồn. Ngôi mộ của dì Lam nằm trên một khu đất cao.
 Bao nhiêu năm đã trôi qua, nhưng tấm ảnh của dì trên tấm bia bằng đá hoa cương sáng bóng vẫn như mới chụp. Gương mặt thanh tú, làn da trắng như tuyết, ôi dì Lam của Mị, đẹp như thiên thần. Mị nghe tim thắt lại khi hình dung ra nỗi đau khổ của ngoại lúc mất người con gái yêu dấu.
Khi dì Lam mất, Mị còn quá nhỏ nên chưa cảm nhận được hết những tình cảm sâu xa. Bây giờ, đi xa nhà, Mị càng thấm thía tình thương của gia đình. Mị ngồi xuống bên mộ dì Lam. Mị rút bỏ những bông hoa cũ ai đã cắm từ lần trước trong bình giờ đã khô đét lại, chuẩn bị thay bằng bó hoa mới.
Do vướng víu, tay Mị đụng mạnh vào chiếc bình không, làm chiếc bình ngã xuống. Một cái chai nhỏ xíu từ trong bình rơi ra. Mị cầm lên. Đó là một chai dầu gió. Nút chai được vặn chặt nên chất lỏng bên trong hầu như không cạn. Mắt của Mị chợt nghe cay xé. Mị bàng hoàng.
Chai dầu gió, chắc chắn là của ngoại – ngoại đã bỏ vào bình hoa cho dì Lam, trong ngày đưa tiễn dì lên đây.
Những món quà của “Ông già Nô-en”, vẫn như thông lệ, được Mị gói rất đẹp.
 Năm nay “Ông già Nô-en” được ăn lễ ở nhà. Nhưng năm nay, chai dầu không đến tay ngoại. Ngoại mất vào đúng ngày trước lễ Giáng Sinh. Ngoại ra đi rất bình yên sau một tuần bỏ ăn, với căn bệnh được gọi là “bệnh già”. “Ông già Nô-en” đã đặt lên bàn thờ của ngoại một gói quà xinh xinh: vẫn là một chai dầu.

Sau ngày an táng ngoại, một hôm má gọi cả nhà vào phòng của ngoại. Má mở chiếc hộc nhỏ trong tủ áo của ngoại.
 Một hộc tủ chứa rất nhiều chai dầu. Chính là những chai dầu do má mua, và cả những chai dầu do “Ông già Nô-en” tặng cho ngoại mỗi năm. Những cái chai xinh xắn, đủ các nhãn hiệu.Thời gian sau này có thêm loại dầu gió xanh của Singapore, ngoại cũng có nữa. Mùi dầu xanh Singapore, mỗi lần đi xe đò Mị đã rất mệt khi phải nín thở để bớt bị dị ứng bởi nó. Và, cũng ở trong hộc tủ này, một tấm ảnh nhỏ xíu của dì Lam, không giống tấm ảnh màu dì chụp lúc là cô thiếu nữ tuổi đôi mươi mà ngoại rửa to đóng khung để chưng trên bàn. Một tấm ảnh đen trắng. Tấm ảnh dì Lam nhỏ bé, ngây thơ. Một cô bé nhí nhảnh tóc tết hai con bím, đang cười với người đối diện.
Ba đứng lặng. Má khóc sụt sùi. Anh chị em Mị thổn thức. Thương ngoại quá, ngoại ơi!..


Camli Nguyễn thị Mỹ Thanh
 @ tks t/g ,Happy newyear 2013 !

Chai Dầu Cho Bà Ngoại

Ngoại ngồi vá áo trên giường. Ngoại đã già nhưng không đeo kính bao giờ. Đôi mắt ngoại rất “tỏ”. Mị leo lên giường, ngồi bên cạnh ngoại. Giống như những lần Mị muốn nghe kể chuyện, Mị đều mở đầu bằng câu:
- Ngoại kể chuyện đi ngoại!
Ngoại hỏi, câu hỏi quen thuộc:
- Kể cái gì?
- Kể chuyện đời xưa.
- Chuyện gì mới được?
- Chuyện “Tấm Cám”, chuyện “Thằng bé Sọ dừa”, chuyện “Chú Cuội”, chuyện “Trầu Cau”, chuyện “Ăn khế trả vàng”, chuyện “Mài dao dạy vợ”…
- Để ngoại xem, chuyện gì cũng nhão như cháo rồi. Muốn nghe chuyện gì?
- Dạ chuyện gì ngoại kể con cũng thích hết. Ngoại là một kho chuyện đời xưa.
- Khéo nịnh lắm nghen! Chuyện nghe đi nghe lại nhàm lắm.
- Vậy … ngoại kể chuyện “Ông già Nô-en” đi!
- Hả???
Ngoại ngừng tay kim chỉ. Ngoại trố mắt nhìn Mị. Rồi ngoại lắc đầu nhè nhẹ. Mị hỏi:
- Sao, ngoại? Ngoại kể đi! Ngoại biết Ông già Nô-en mà!
- Ngoại biết chứ! Nhưng… ngoại đâu có biết kể cái gì về ổng.
Mị bật cười:
- Hi hi, ngoại không biết kể chuyện Ông già Nô-en.
Ngoại ngơ ngác:
- Ừ, ngoại không biết. Chuyện đời xưa của Việt Nam thì ngoại biết, chuyện của …tây thì ngoại thua.
- Vậy để con kể ngoại nghe.
- Ừ con kể đi!
Mị đằng hắng ra vẻ người lớn, rồi trịnh trọng kể:
- Ngày xưa, xưa lắm, có một ông già thật đẹp, tóc trắng, râu trắng, nét mặt vui vẻ hiền lành, thân hình to lớn, mặc bộ đồ màu đỏ, đội chiếc mũ cũng màu đỏ nhưng có viền màu trắng. 

Ông là người ở bên tây, nhưng ông yêu quý tất cả trẻ em trên thế giới, không phân biệt đen, trắng, giàu, nghèo. Mỗi năm, đến lễ Giáng Sinh là ông vác một cái túi thật lớn trên vai, leo lên chiếc xe do những con tuần lộc kéo đi trên tuyết, trong đêm lạnh, để đến nhà từng đứa trẻ. Ông vào nhà chúng bằng cách trèo vào ống khói lò sưởi.
Trẻ em ngoan sẽ được ông cho quà. Trẻ em hư thì không được cho quà. Rồi… rồi….
Mị ngập ngừng, hết biết kể gì nữa. Nhưng ngoại thì có vẻ chú ý lắng nghe lắm. Mị tự nhiên thấy mình quan trọng hẳn lên. Mị kể tiếp:
- Rồi… rồi… à, ai có viết thư cho ông thì ông sẽ nhớ tên và hàng năm ông sẽ đến cho quà nữa… Ngoại ơi, ngoại thấy chuyện có hay không?
- Hay lắm!
- Ngoại có thích không?
- Ngoại thích lắm. Ngoại không có biết mấy chuyện bên tây.
- Vậy con sẽ kể chuyện cổ tích bên tây cho ngoại nghe há!
- Được.
- Con sẽ kể chuyện “Cô bé Lọ Lem”, chuyện “Bạch Tuyết và bảy chú lùn”, chuyện “Nàng công chúa ngủ trong rừng”, chuyện “Giai nhân và quái vật”,… nhiều lắm.
- Ừ.
- Nhưng bây giờ con phải đi làm chút việc của con nha ngoại!
Ngoại “ừ” rồi tiếp tục may vá.
Rời phòng ngoại, Mị chạy đến bên bàn học, giở nắp hộc bàn lên và len lén soạn lại những món quà mà Mị đã gói bằng những tờ giấy hoa thật rực rỡ. Đó là quà của “Ông già Nô-en” dành cho mọi người trong nhà. Ông già Nô-en chẳng ai khác hơn là Mị. Năm nào Mị cũng làm Ông già Nô-en cho quà từng người trong nhà. Từ bà ngoại, ba, má, các anh chị em….
 Ai cũng biết Mị là “Ông già Nô-en”. 
Thế nhưng, như một quy ước từ lâu nay, đêm Giáng Sinh mọi người đi ngủ với lòng hồi hộp để sáng mai thức dậy đi tìm quà do “Ông già Nô-en” tặng cho mình. Và cô bé Mị rất hân hoan với cái thông lệ đó mỗi năm. Đây này, quà cho ba: một cái bình pha trà; quà cho má: một bộ kim đan, quà cho anh Minh: một bộ dây đàn, quà cho chị Thúy: một quyển tập chép thơ, quà cho bé Tí: một con búp bê nhỏ nhắn. 
 Rồi Mị cũng có một món quà tự tặng cho mình nữa chứ! Đó là một hộp bút chì màu thật xinh để Mị vẽ. Mị cầm đến gói quà cho ngoại: Mị đã gói những trái xí muội bằng giấy bóng kính đủ màu, Mị nghĩ ngoại thích ăn xí muội, ngoại sẽ hài lòng. Ngoại sẽ nhâm nhi xí muội sau mỗi bữa ăn, chị em Mị cũng sẽ có cơ hội được “ăn ké”. Mùa đông ở Sài Gòn không có tuyết, cũng không lạnh. “Ông già Nô-en” không có quần áo đỏ, mũ đỏ, không có xe tuyết được kéo bằng những chú tuần lộc, không có ống khói lò sưởi để trèo. Khi mọi người trong nhà đã ngủ say, “Ông già Nô-en” rón rén đi bỏ quà ở chân giường từng người, rồi với vẻ mặt sung sướng, “Ông Già Nô-en” lại rón rén đi về chỗ của mình. Sáng hôm sau, vẫn như thông lệ, mọi người tìm thấy quà của mình, vui vẻ tháo giấy hoa, trầm trồ khen ngợi, rồi cám ơn “Ông già Nô-en”. Mị vào phòng của ngoại, thấy món quà cũng đã được tháo giấy. Ngoại mỉm cười với Mị. Mị hỏi:
- Ngoại, ngoại có thích món quà này không?
- Ngoại thích lắm. Cám ơn “Bé Già Nô-en”.
Mị ré lên cười:
- Không chịu đâu! Sao ngoại ghẹo con là “bé già”?
- Vậy thì cám ơn “Ông già Nô-en” Mị nghen!
Hai bà cháu trêu đùa với nhau một hồi. Rồi ngoại nói:
- Mị cho ngoại xin tờ giấy để ngoại viết thư.
- Ngoại viết thư cho ai?
- Đừng có hỏi.
Mị chạy đi lấy tờ giấy, và đem đến cho ngoại cùng với một cây bút.
- Ngoại viết thư cho bà dì hả ngoại? Hay cho ông cậu?
Ngoại tần ngần:
- Đừng có hỏi mà! Rồi từ từ con cũng sẽ biết thôi!
- Con ngoan lắm!
Rồi ngoại kéo Mị vào lòng, ôm chặt lấy Mị và hôn lên má Mị. Mị kêu lên:
- Á! Ngoại…. hôi mùi dầu quá đi!
- Không chịu mùi dầu hả?
- Không chịu. Con sợ mùi dầu lắm ngoại ơi!
- Ngoại biết, ngoại biết... Xin lỗi, xin lỗi…Thôi không ôm nữa.
Hai bà cháu lại cười đùa. Mị trêu ngoại, lấy tay bịt chặt mũi, trợn mắt, la lớn:
- Hôi mùi dầu quá! Hôi mùi dầu quá đi!!!
Rồi Mị bỏ chạy.
Ngoại đưa bức thư gấp làm tư cho Mị. Mị nheo mắt cười:
- Ngoại viết xong rồi hả? Con lấy bì thư bỏ vô cho ngoại nhé! Mà ngoại gửi cho ai, để con ghi địa chỉ?
Ngoại nói:
- Con không cần bỏ bì thư đâu!
- Sao vậy ngoại?
- Vì thư này… ngoại gửi cho… Ông già Nô-en.
Mị reo lên ngạc nhiên:
- Thật vậy sao? Ngoại gửi Ông già Nô-en hở ngoại?
- Thật.
- Vậy con đưa cho Ông già Nô-en luôn, khỏi tốn bì thư, khỏi ghi địa chỉ.
- Nhưng con nói “ổng” đọc một mình “ổng” thôi, đừng cho ai khác biết.
- Dạ, ngoại yên chí đi.
Mị nhìn thấy ánh mắt của ngoại hơi là lạ. Nhưng sự thú vị làm Mị chạy ra sân. Mị ngồi trên chiếc ghế thấp bên cạnh cây hoa hồng, mở bức thư ra đọc.
“Mến gửi Ông Già Nô-en, Ngoại biết Ông là ai, nhưng ngoại muốn viết thư này cho đúng thủ tục. Đây là bức thư ngoại viết để xin quà Ông. Ông đọc, nhưng đến năm tới Ông hãy làm nhé! Ngoại cám ơn Ông năm nay đã tặng cho ngoại gói xí muội ngon và đẹp quá chừng.
 Nhưng năm sau, Ông chỉ cần cho ngoại một chai dầu thôi, ngoại rất mong đó! Ngoại cám ơn Ông già Nô-en trước nhé, và hôn Ông.” Mị bật cười. Ngoại của mình ngộ quá đi! Ngoại thích xức dầu. Má biết tính ngoại nên thường mua dầu cho ngoại. Ngoại đâu có thiếu thốn chi! Nhưng thôi, chắc ngoại cũng có lý do của ngoại. Mị cất bức thư vào hộc bàn, tự nghĩ: “Để đấy, năm tới mình sẽ làm theo ý ngoại”. Ngoại rất thích xức dầu.
 Một điều thật đơn giản. Giống như những cụ già khác, lúc nào ngoại cũng ăn mặc kín đáo – ngoại bảo “để cho ấm, khỏi ốm đau”. Thế nhưng mùa nóng ngoại cũng “mặc ấm”, và cũng xức dầu. Trái lại, hầu như cả nhà không ai thích mùi dầu.
 Đặc biệt Mị lại rất sợ bất cứ mùi dầu nào. Mị biết về dược tính của các loại dầu. Mị hiểu các công đoạn để làm ra dầu. Nhưng nếu phải xức vào người, cho dù để hết bệnh, Mị cũng không muốn. Mị có cảm giác sợ một ai đó ngồi xuống bên cạnh mình với mùi dầu gió phảng phất. Mị cũng sợ những người ướp đậm mùi dầu thơm quá nồng. Là con gái, Mị chỉ thích mùi nước hoa thoang thoảng nhè nhẹ. Còn xức dầu ư? Từ bé, Mị đã bỏ chạy khi thấy má định xoa cho mình một chút dầu gió mỗi khi thấy Mị bị cảm. Mị sợ làm sao cái mùi nồng nồng cay cay đó. Mà đâu phải chỉ có một loại dầu.
 Mị thấy nào là dầu bạc hà, dầu tràm, dầu khuynh diệp, dầu Nhị Thiên Đường, dầu cù là – loại này gọi là dầu nhưng thật ra là dạng cao sệt – Riêng dầu khuynh diệp thì Mị hơi có cảm tình một chút vì nó đi đôi với tên của một vị bác sĩ, người đầu tiên đã bào chế ra loại dầu này: bác sĩ Tín. Mị cất bức thư của ngoại trong hộc bàn của Mị, bên cạnh tập thơ và tập vẽ xinh xắn. Mị không nói cho ai trong nhà nghe về chuyện đó. “Ông già Nô-en” có nguyên tắc riêng của mình. - Vậy hả ngoại? Ngoại viết xong, đưa cho con, con đi học sẽ bỏ thư giùm cho ngoại.

Audio Nguyễn Ngọc Tư


Thứ Tư, 13 tháng 2, 2013

Hạnh phúc nhờ buông xả!

 Có người nọ nghe nói về một đạo sư nổi tiếng nên tìm đến hỏi đạo. Đến nơi, anh thấy trong nhà của vị đạo sư trống trơn, chỉ có một cái giường, một cái bàn, một cái ghế và một cuốn sách.
Anh ngạc nhiên hỏi: "Sao nhà đạo sư trống trơn, không có đồ đạc gì cả?"
Đạo sư hỏi lại: "Thế anh có hành lý gì không?"
Anh đáp: "Dạ có một va li".
Đạo sư hỏi: "Sao anh có ít đồ vậy?"
Anh đáp: "Vì đi du lịch nên đem ít đồ".Đạo sư nói: "Tôi cũng là một người du lịch qua cuộc đời này nên không mang theo đồ đạc gì nhiều".
Chúng ta thường quên mất mình chỉ là khách du lịch qua cuộc đời này, lầm tưởng mình sẽ ở mãi nơi đây, nên tham lam, ôm đồm, tích trữ quá nhiều đồ vật, tài sản. Đàn bà thì chất chứa quần áo, vòng vàng, nữ trang. Đàn ông thì máy móc, xe hơi, ti vi, máy điện tử.

Tranh Chấp
Mỗi khi có sự tranh chấp, buồn phiền, chúng ta thường có khuynh hướng đổ lỗi cho người khác. Sau đây là ba trường hợp:a. Người chưa biết đạo thì luôn cho mình đúng và người kia lỗi 100%.
b. Người bắt đầu học đạo, biết tu thì thấy cả hai bên đều có lỗi 50%.
c. Người hiểu đạo thì thấy mình lỗi 100%.1/ Người chưa biết đạo thì luôn cho mình đúng 100%.

 Do vô minh và chấp ngã quá lớn, cho mình là người quan trọng nhất, nghĩ cái gì cũng phải, cũng đúng, nên xảy ra chuyện gì trái ý cái ngã (cái ta) thì tức giận bắt lỗi người khác.
  Thí dụ một chuyện thật xảy ra ở Hoa Kỳ, có một bà già vào mua cà phê tại tiệm Starbucks, không biết vì lý do gì, bà uống ly cà phê bị phỏng miệng.
 Thế là bà nổi giận làm đơn kiện tiệm này đã bán cho bà ly cà phê quá nóng khiến bà bị phỏng miệng và đòi bồi thường hai triệu đô la.
 Bà ta không thấy lỗi mình là khi cầm ly cà phê lên, nếu thấy nóng thì phải biết thổi cho nó nguội rồi mới uống, đàng này có thể vì tham ăn, tham uống, thấy ly cà phê bốc mùi thơm phức, mờ mắt húp cái ực nên bị phỏng miệng. Trong khi đó biết bao nhiêu người khác uống đâu có bị phỏng?
 Không những không biết lỗi mình mà còn đi kiện người ta!Một chuyện khác có thật cũng xảy ra tại Hoa Kỳ. 
Một ông nọ đưa bộ đồ vét (veste, suit) đến một tiệm giặt ủi. Khi lấy bộ đồ về thì nhận ra cái quần không phải của mình. 
 Ông đem trả lại tiệm và khiếu nại. Khoảng một tuần sau, chủ tiệm đưa cho ông một quần khác, nhưng ông vẫn không công nhận là quần của ông. Thế rồi ông làm đơn kiện tiệm giặt ủi.
 Chủ tiệm đề nghị bồi thường ông 12.000 đô la nhưng ông không chịu mà đòi 54 triệu. Đương nhiên là quan tòa đã bác đơn của ông ta.2/ Người bắt đầu học đạo và biết tu thì thấy cả hai bên đều có lỗi 50%.
 Ở đây nói 50% là nói tượng trưng, vì có thể là 40% và 60%, hoặc 30% và 70%, hoặc 20% và 80%, v.v...  Khi xảy ra một sự tranh chấp, cãi nhau thì đương nhiên phải có một người bắt đầu. 
Thí dụ như ông A và bà B cãi nhau. Ông A là người bắt đầu, nhưng nếu bà B im lặng bỏ đi, không chửi lại thì ông A không thể đứng đó chửi mãi.
 Nhưng nếu ông A nói một câu và bà B nói lại hai câu thì ông A sẽ tức lên nói ba câu hoặc năm, sáu câu liên tiếp. Và nếu bà B không biết ngừng thì cuộc cãi nhau sẽ leo thang. Nếu bà B biết ngừng thì cuộc khẩu chiến sẽ chấm dứt.
 Nhưng sau đó cả hai bên đều mang vết thương lòng và hận nhau. 
 Về nhà, nếu bà B là người hiểu đạo thì sẽ nhận ra mình cũng có lỗi trong chuyện cãi nhau, và nếu nhận ra mình có lỗi 40% thì cơn giận của bà sẽ giảm xuống 40%.
 Nếu bà B nhận ra mình có lỗi 60% thì cơn giận của bà sẽ hạ xuống 60%.
3/ Người hiểu đạo thì thấy mình lỗi 100%. Trong một cuộc tranh chấp mà thấy mình lỗi 100% thì coi bộ lỗ quá. Nhưng nếu hiểu đạo, đạo ở đây là luật nhân quả và nhân duyên thì biết là không thể nào tự nhiên vô cớ mà người kia lại gây sự với mình.
  Có thể mình đã nói hoặc đã làm điều gì tổn thương người ta mà mình không nhớ. 
Và nếu xét cho kỹ mà vẫn không thấy mình làm gì sai quấy thì có thể đời trước, hay nhiều kiếp trước mình đã não hại người ta, nên bây giờ họ gặp lại mình thì gây sự, kiếm chuyện trả thù.
Thấy mình lỗi đã là quý, nhưng nếu biết xin lỗi thì càng quý hơn vì có thể giải tỏa ân oán và oan gia.
                                            BQC 
                                   @@ tks t/g !

MỘT BÀI THƠ NHỎ













 người về như bụi
vàng trang sách xưa
người về như mưa
soi tìm dấu cũ 

tôi buồn như cỏ
một đời héo khô
tôi buồn như gió
ngang qua thềm nhà
thấy ai ngồi đợi
bóng hình chia đôi
sầu tôi lụ khụ

người về như sóng
buồn tôi quanh năm
người về như đêm
tình tôi phập phều


những tăm phụ bạc
lòng tôi gian ác
dấu trong miệng cười

người về như sương
ẩn sau hang động
người về trong gương
thấy mình mất tích

người về như sông
tràn tôi, lụt lội
hồn tôi thả nổi
như khóm l
c bình
sầu ai về cội 


 Du Tử Lê
1974