Trang

Tìm kiếm Blog này

Thứ Năm, 30 tháng 9, 2010

The Last Song -Nicholas Sparks



Nicholas Sparks từ lâu đã được ví von như “ông hoàng” của dòng tiểu thuyết lãng mạn với những tựa sách hấp dẫn từng chinh phục hàng triệu độc giả trên toàn thế giới như The Notebook hay The Choice - vừa được xuất bản tại Việt Nam với tên gọi Lựa chọn của trái tim.
Nhà văn tài hoa này cũng là một trong số những tác giả có sách được Hollywood mua bản quyền chuyển thể thành phim “đắt giá” nhất hiện nay.
Tất cả xuất phát từ doanh số bán ra khổng lồ cũng như lượng fan hùng hậu từ các đầu sách của Nicholas Sparks, điển hình là thành công của bộ phim bom phần The Notebook chuyển thể từ tiểu thuyết đầu tay của anh.
Và thật ngẫu nhiên, Nicholas Sparks liên tiếp nhận được “tin vui” từ Hollywood và nữ thần may mắn của anh không ai khác chính là công chúa teen Miley Cyrus!
Sau khi Dear John - bộ phim thứ hai chuyển thể từ tiểu thuyết của Nicholas Sparks ra mắt cuối tuần qua tại Bắc Mĩ và ngay lập tức soán ngôi vương của siêu phẩm Avatar, tác giả này cũng vừa được dịp ăn mừng khi hai tựa sách mới nhất của mình: Dear JohnThe Last Song “kỉ niệm” tuần thứ 4 liên tiếp dẫn đầu bảng xếp hạng best-seller của tờ USA Today.
Thành tích này đã mang về cho Nicholas Sparks một khoản lợi nhuận kếch xù. 
Nếu như doanh số của Dear John chỉ tăng lên chút xíu thì The Last Song lại có một bước tiến nhảy vọt khi “cháy hàng” trên thị trường sách vài tuần qua.
Và lí giải cho “hiện tượng” mang tên The Last Song này chỉ có thể là sức hút và tầm ảnh hưởng của Miley Cyrus - ngôi sao tuổi teen nổi tiếng nhất hiện nay.
Ngay từ khi vừa ra mắt, The Last Song đã từng chiếm vị trí quán quân trên nhiều bảng xếp hạng sách của những thời báo lớn như The New York Times hay The Washing Post.
Cuốn sách kể về cô bé 17 tuổi Veronica “Ronnie” Miller và chuyến đi tới Bắc Carolina ở với cha cùng em trai Jonah, 10 tuổi.
Sau cuộc hôn nhân tan vỡ của cha mẹ,
Ronnie rất giận cha và cho rằng chính ông là nguyên nhân gây ra mọi rắc rối của cuộc đời mình.
Tuy vậy, chính mùa hè ở bên ông - một nhạc công chơi dương cầm đầy vị tha và yêu thương con, cùng những rắc rối với các anh chàng “đồng quê”, Ronnie đã trưởng thành hơn nhiều.
Lễ Tạ ơn, trước khi cha cô qua đời, cô đã hòan tất bản nhạc mà cha cô đang viết dở dang

Thụy Thụy

Khúc Tự Tình




Thứ Tư, 29 tháng 9, 2010

Ngộ nghĩnh

 TÌNH YÊU TRÊN TÁCH CÀ PHÊ

TA MANG CẢ THẾ GIỚI TRÊN LƯNG




 
Hàng  mẫu không bán 

 

Bàn Chân Tình Yêu



Anh yêu đôi gót chân hằn vết nẻ của chị, thương những nỗi đau chị từng phải chịu đựng. Và anh ước: “Được đun nước cho em ngâm chân mỗi ngày”
Chị luống cuống mở cổng, vội vã dắt chiếc Dream vào mảnh sân nhỏ, tối mờ mờ. Bối rối. Không biết tại cuộc liên hoan vui quá hay tại ánh mắt Thái say đắm quá khiến chị mềm lòng… Lâu lắm rồi chị mới về nhà muộn thế này.
- Lạnh không em?
Gương mặt góc cạnh sáng bừng đón chị sau cánh cửa. Đưa nhanh tay cho chồng, chị áp mặt vào bắp đùi anh trên xe lăn, dịu dàng:
- Em mệt.
Anh khẽ hôn lên mái tóc hơi xổ vì gió đường của chị, thoảng một cái nhíu mày. Rồi giục chị đi tắm nhanh để nghỉ.Chị uể oải ngồi trên chiếc giường, vừa nghe mùi hương bạc hà thoang thoảng từ đôi chân mới được ngâm nước lá, vừa nghe tiếng lách tách bàn phím đều đều của anh.Không đợi anh phải giục và âu yếm chúc ngủ ngon, chị nhẹ nhàng nằm xuống.Quay mặt vào trong. Dù không muốn nhưng tâm trí vẫn lang thang trong điệu valse du dương, kỳ ảo.
Phải. Ba năm rồi, từ ngày anh bị tai nạn, chị không còn nồng nàn bước trong tiếng nhạc. Và hôm nay, chị mới chợt nhận ra mình nhớ. Nhớ cồn cào những lần lả đi trong vòng tay anh bế thốc, xoay tròn.
Bàn chân chị sinh ra trên một mảnh đất nghèo xơ xác. Chị không có bất cứ người thân nào, sống thui thủi một mình từ khi bà mất. Chị không cha, không mẹ, không người thân. Bà cụ nhặt được chị trên một phiên chợ huyện.
Đến khi trở thành sinh viên, ra thành phố học, chị vẫn chưa gột hết được nước phèn. Anh chị gặp nhau vào năm thứ ba của đời sinh viên.Anh là chàng trai thành phố có nụ cười thật ấm áp và bàn chân mềm, thon như chân con gái.Anh yêu đôi gót chân hằn vết nẻ của chị, thương những nỗi đau chị sớm chịu đựng. Yêu dáng vẻ tảo tần mà ngẩng cao đầu của chị.
Chị đã biết cảm giác được yêu thương, có một người để được nghĩ đến, được nhớ nhung, trọn vẹn và thư thái như mùi hương của cây lá mà anh mua cho chị đun nước ngâm chân hàng ngày.
Anh bảo:
- Sau này, anh sẽ đun nước cho em. Anh sẽ chăm để bàn chân em được thư thả.
Với những đôi tất ấm áp mùa đông, những đôi giày mềm mại mùa hè, với tình yêu và sự ngọt ngào của những bó lá, bàn chân chị mềm ra, hồng hào và trắng trẻo. Bàn chân đã biết đến những bước đi không tất bật, lo toan. Như chị đã biết đến hạnh phúc. Và ước mơ một hạnh phúc.
Anh đam mê những bản nhạc du dương. Đam mê ấy khiến chàng kỹ sư tương lai phải miệt mài thêm ở Nhạc viện. Những tháng năm vất vả nhưng hạnh phúc chầm chậm trôi qua.
Đến khi chị có một công việc ổn định và anh cầm trên tay thêm tấm bằng Nhạc viện thì anh dẫn chị về ra mắt gia đình, về ngôi nhà trang nghiêm của dòng họ anh. Nơi ấy, bốn năm trước, anh xin phép ra đi để bảo vệ niềm đam mê âm nhạc.
Nhưng, giống như bốn năm trước, anh bị bố mẹ phản đối khi không theo lề thói và sự sắp đặt của gia phong.Sau cuộc “độc thoại” phải trái, thiệt hơn của mẹ rồi em gái anh, chị thụt lùi. Chị gạt nước mắt, bước những bước hụt về hướng khác để “tương lai anh rộng mở”.Không muốn tìm về nỗi đau thời thơ ấu, chị nhẫn nại leo những con dốc cao lởm chởm đá, lội rừng, lội suối mang kiến thức truyền dạy cho lũ trẻ miền núi.
Chị phát khóc vì những vết xước chồng chéo trên đôi bàn chân mình. Vết mới chồng vết cũ khiến nó ngày càng chai dần, sạm đen, nứt nẻ.Chị sợ dấu vết tình yêu ngày nào sẽ không còn nữa.
Và điều chị lo sợ không xảy ra. Bàn chân mềm mại như chân con gái của anh đã đến với chị. Qua một năm tìm kiếm như mò kim đáy bể. Hôm ấy, chị đi vận động gia đình cho con trở lại trường. Đôi chân chị bị đá dăm vò nhàu, khiến chị phải lê từng bước.
Đón chị đầu dốc là mái tóc bồng bềnh của anh trong nắng chiều. Chị ôm ngực không thở nổi. Hai giọt nước mắt anh rơi xuống, mát dịu, ngọt ngào trên bàn chân chị lem máu.
Anh cùng chị lội suối, băng rừng với những vết trầy. Để đêm về, trong căn nhà vách nứa, một bên là lớp học, anh nấu nước lá rừng cho chị ngâm chân.Thêm một năm nữa thì bố mẹ anh chấp thuận. Họ sợ sẽ mất cậu con trai độc nhất của dòng họ Nguyễn Lê.
Anh chị đưa nhau về thành phố. Mặc cho cha mẹ chồng giục chuyện con cái, anh kiên quyết để chị có thời gian học hành,  như chị từng khao khát, kiên quyết thực hiện lời hứa của mình. Chị lao vào ôn thi cao học.Mỗi tối thứ bảy, anh lại dìu chị đi trong những điệu valse hư ảo, nồng nàn. Anh muốn chị được bước những bước chân theo giai điệu ngọt ngào.
Hạnh phúc đã đậu lại trên ngôi nhà nhỏ có giàn lan thơm ngát, có tiếng cười, vòng tay dịu ngọt của anh, có nét trẻ trung, tươi rói của chị.Rồi một tai nạn bất ngờ cướp đi đôi chân anh, ngay khi chị thi đỗ và bắt đầu đi học.
Đôi mắt anh lạc thần, đôi mắt chị trống rỗng. Không can tâm thấy cuộc đời chị bị trói buộc cùng chiếc xe lăn, nhiều lần anh giãy bỏ chị gay gắt. Nhưng chị bằng lòng sống trong ngôi nhà được thiết kế lại, phù hợp với chiếc ghế đặc biệt của anh.Chị thích nghi với chuyện chồng chị làm việc tại nhà. Chị bắt đầu quen với cảm giác phải khuỵu chân xuống mới áp mặt được vào ngực anh. Chỉ ân hận chưa có một đứa con để những giờ phút trống rỗng trong anh vơi bớt đi. Và chị lãng quên dần những điệu nhảy ngọt ngào ngày ấy.
Lần thứ hai chị nhảy với Thái. Vì Thái khẩn khoản mời,. Một năm rồi, Thái theo đuổi chị công khai không mệt mỏi. Đã không biết bao lần chị van lơn:
- Xin Thái để cho Hằng yên. Thái trẻ trung, chưa lập gia đình, không thiếu gì người con gái tử tế, xứng đáng.
Nhưng cũng bấy nhiêu lần ánh mắt buồn bã của Thái nhìn lại chị, đầy khắc khoải:
- Hằng đừng để tâm đến tôi. Cứ coi như chưa biết gì. Tôi không cấm nổi mình hông nghĩ đến Hằng. Nên tôi chỉ yêu Hằng từ xa thế thôi.
Chị đã rõ tình cảm của Thái. Thế mà chị lại đồng ý nhảy. Khi bàn tay ấy mạnh mẽ đặt lên vòng eo chị và dịu dàng dìu chị đi, mọi vật xung quanh chị bỗng mờ dần. Chị lả đi trong nhịp thở hơi gấp của Thái và của… chính chị.
- Hằng biết không, tôi sẵn sàng đánh đổi mọi thứ để bản nhạc không bao giờ dừng lại.
Thái thì thầm bên tai chị. Chị im lặng không nói, chiếc cằm xinh xắn gần như tựa vào vai Thái. Thái vẫn thì thầm trong tiếng nhạc:
- Ngay từ khi nhìn thấy Hằng, trái tim tôi đã thuộc về Hằng. Hằng có nhiều gương mặt lắm. Nhưng tôi yêu nhất khuôn mặt Hằng trong điệu nhạc.Kỳ ảo. Mê đắm. Hằng sinh ra là để nhảy, Hằng ạ.
Khuôn mặt Thái gần hơn. Đắm đuối, đam mê. Chị khựng người. Câu nói đưa chị ra khỏi cơn mơ hư ảo. Bàng hoàng. Chị giật nhanh bàn tay mình ra khỏi người Thái.
- Hằng… em sao vậy? Thái thảng thốt.
- Không, không sao.
Chị lắp bắp. Rồi lao ra cửa. Một giây ngơ ngác, nhưng Thái cũng kịp đuổi theo sát gót, nắm được bàn tay chị run rẩy nơi cửa ra vào:
Anh… tôi… đã sai gì ư?
Ánh mắt Thái nhìn chị khẩn khoản. Chị nói trong hơi thở gấp: Không, Thái chẳng có gì sai cả. Thái nói đúng. Thái làm cho tôi chợt nhận ra…
- Nhận ra?
Giọng Thái không giấu được vẻ hồ hởi. Chị cúi mặt xuống:
- Xin lỗi Thái. Nhưng tôi là của anh ấy. Và nếu tôi sinh ra để nhảy thì là tôi sinh ra để nhảy với anh ấy.
- Hằng!
Tiếng kêu kìm nén vẫn bật ra nghèn nghẹn. Chị ngẩng nhìn khuôn mặt rất đẹp của Thái:
- Thái cho tôi xin lỗi.
Bàn tay đang nắm chặt tay chị chợt chùng xuống, xót xa.
- Hằng đừng xin lỗi.
Tôi chỉ cần Hằng cho tôi được yêu Hằng.
- Đừng tự làm khổ mình thế. Tôi hạnh phúc với tình yêu của anh ấy. Tôi không cần thêm một tình yêu nào nữa cả. - Hằng…
Cái bất lực trong giọng nói đi thẳng trái tim chị, nhói lên rồi rơi tõm vào ánh đèn điện nhạt nhoà.
Chị dứt khoát:
- Tôi nói cho Thái nghe một bí mật. Bàn chân Thái bảo nhảy rất đẹp là bàn chân của anh ấy đấy. Chính anh ấy đã tạo nên nó bằng tình yêu của mình, để dù đi đâu, tôi cũng biết đường trở về.Mong Thái cũng tạo cho mình được bàn chân như thế. Có vậy, bàn chân đó mới thực sự là của mình. Và chị lao nhanh xuống thềm. Về với anh.
Liên hoan hôm nay có vui không em?
Anh đón chị trong bộ đồ ngủ và quyển sách trên tay. Chiếc xe lăn để cạnh giường. Chị háo hức đáp lại ánh nhìn hờ hững của anh. - Đợi em lâu không? Em đi tắm đã nhé.
- Ừ, em tắm đi.
Anh cúi mặt xuống quyển sách. Chị ào vào buồng. Nồi nước lá ngâm chân đã nguội ngắt. Chị bước tới bên chồng, nũng nịu:
Nước của em nguội hết rồi.
- Anh nấu từ bảy giờ.
Giọng nói trên trang sách đều đều, kéo gương mặt anh sát mặt chị.
Quyển sách rơi xuống.
- Thế bây giờ anh đi đun lại hay em?
Anh nhìn chị, thoáng bất ngờ. Rồi nhẹ nhàng gỡ tay chị ra, nhẹ như gió:
- Muộn rồi.
Chị vòng tay ôm cứng lấy anh. Giọng nói chị gấp gáp:
- Không muộn. Em muốn sau này con mình sẽ có mùi thơm như mùi lá anh nấu cho em.
- Em…
Anh nhìn chị, lắp bắp. Chị nép vào ngực chồng, thì thào:
- Mình sinh con được không anh. Bây giờ, bàn chân em thuộc lối đi rồi.
Anh nhìn chị. Cơn lũ cảm xúc ào đến, hân hoan, rạng rỡ, đắm đuối. Chị dụi đầu sâu hơn trên ngực anh.
- Đun nước lại anh nhé!
- Ừ.
Giọng nói anh thành hơi thở nhẹ. Bàn chân chợt run run. Bàn chân biết mình đang hạnh phúc.

Nguyễn Thanh Loan

Thứ Ba, 28 tháng 9, 2010

Album :"Sắc Màu Mùa Thu " Photographer Đức Trần



MACADEMIA HOÀNG HẬU CÁC LOAỊ QUẢ KHÔ


Hạt Macadamia được coi là loại hạt ngon nhất, nhiều công chăm sóc nhất và là loại mắc nhất thế giới. Vì vậy chúng được gọi là hoàng hậu trong các loại hạt. 
Hạt có kích cỡ từ 2- 3 centimeter, hình tròn, màu crème, rất thơm, mềm như bơ và tan mịn trên đầu lưỡi khi cho vào miệng. Để được như vậy hạt Macadamia cần phải có hàm lượng chất béo rất cao.
Vì thành phần dinh dưỡng cao bao gồm chất béo 80% , chất đạm 9,2 % , đường 7,9 % , chất sơ 6,4%, Vitamin B, Calcium, sắt và phosphor, nên hạt macadamia được đánh giá rất cao và được xem là rất tốt cho sức khỏe .
Hạt đậu được bảo bọc bởi lớp da dầy 3 mm có màu nâu nhạt, Vỏ hạt được coi là loại vỏ hạt cứng nhất thế giới và không thể dùng các thiết bị thông thường để mở được mà phải dùng các thiết bị tương tự như kìm vặn ống nước để mở.
Nguồn gốc cây Macadamia xuất phát từ các rừng rậm cận nhiệt đới tại Châu Úc. Tại đây thổ dân , cách đây hàng ngàn năm , đã dùng chúng là một nguồn thực phẩm quí với tên “kindal kindal” .
Nhà khoa học và thực vật học Đức, tên Ferdinand von Mueller đã tình cờ khám phá ra Macadamia và đặt tên cho chúng theo tên của một người bạn đã qua đời là Dr. John McAdam.
Chuyến du lịch thế giới của cây Macadamia bắt đầu vào năm 1882, khi chúng được vận chuyển một cách bí mật đến Hawaii. William H. Purvis dự định trồng Macadamia làm bờ rào chắn gió cho các nông trường trồng mía.
Tuy nhiên mùi vị ngạt ngào của trái Macadamia đã làm cho chính chúng tự nổi tiếng. Nông trại trồng cây macadamia đầu tiên đã được hình thành trên quần đảo Thái bình Dương. 
Tuy nhiên mãi đến năm 1960 cây Macadamia mới du nhập vào Âu Châu.
Dù vậy , Macadamia hiện nay là một trong 3 loai hạt được đánh giá cao nhất tại châu lục này.
Macadamia là giống cây duy nhất xuất xứ từ Châu Úc được trồng tại các quốc gia khác có khi hậu ẩm, cận nhiệt đới.
Bên cạnh vùng trồng chinh là Úc Châu với 600 nông trại (2 triệu cây) thì Hawaii được xếp hạng hai.
Phần còn lại khoảng 30% được trồng tại các nước như New Zealand , Nam Phi, Kenia, Malawi, Israel, Brazil, California va Paraguay
Với cây Macadamia, người nông dân cần rất nhiều kiên nhẫn trong qua trình trồng trọt và chế biến. Cây macadamia cần đến 7 năm mới bắt đầu kết hoa ra quả và người ta chỉ thâu hoạch được khi những trái chin rụng xuống đất.
Trong một mùa cây cho khoảng 50 kg trái trong suốt thời gian từ tháng 4 đến tháng 9 và người ta phải thu hoạch trong 7 giai đoạn. Khoảng 3-5 % tổng số hoa (100 – 500 hoa) sẽ đậu trái. Khi trái chin, vỏ sẽ mở ra và trái rơi xuống đất. Sự đợi chờ kết thúc và người nông dân bắt đầu với khâu chế biến tiếp theo. …
Bước đầu tiên là qui trình xấy khô nguyên trái , qua hai giai đoạn. Đầu tiên là để nguyên vỏ ít nhất 2 tuần lễ trong bóng mát cho khô ráo sau đó cho vào lò xấy khoảng 2-3 ngày ở nhiệt độ từ 40-43 độ C. Qui trình để khô ráo đầu tiên lệ thuộc vào cách trồng.
Với cách trồng truyền thống, người ta chứa trong Silo và thổi hơi nóng vào, với cách trồng sạch (organic) người ta rải trái lên nền đất dưới bóng cây đợi cho khô ráo.
Sau qui trình phơi xấy, lớp vỏ dày 3 mm được rạch ra và được bóp bể một cách cẩn thận để khỏi phạm vào nhân
. Sau đó người ta dùng máy để phân loại. Các nhân xấu sẽ được loại bằng phương pháp thủ công. Hạt nhân sẽ được xếp hạng theo độ lớn, nguyên vẹn, mẻ vỡ .
.Phần lớn hạt nhân sẽ được rang và xuất khẩu đi khắp thế giới…
Bên cạnh chuyện dùng hạt Macadamia trong các món ăn , thì hạt Macadamia còn là một sản phẩm làm đẹp da con người chúng ta.
-Dầu Macadamia rất được yêu thích trong lãnh vực chăm sóc da,
Tuy nhiên chủ yếu vẫn là dùng để hoàn hảo các món ăn trong các nhà hàng sang trọng …
                  ( xem pic )

yahoo.news.

10 ĐIỀU HAY & Ý NGHĨA



-Gặp người từng ghét cay ghét đắng bạn: Nên cười xã giao với họ vì họ làm bạn trở nên kiên cường hơn.
- Gặp người đã từng phản bội bạn:
-Nên nói chuyện với họ vì nếu như không phải họ, ngày hôm nay bạn sẽ không hiểu biết gì về thế giới này.
- Gặp người đã từng hiểu lầm bạn: 
-Hãy nhân thể giải quyết sự ngộ nhận, bởi vì bạn có thể chỉ có một cơ hội này để giải thích mà thôi.

1. Khi gặp được người mà bạn thật sự yêu thương: Hãy nỗ lực giành lấy cơ hội trở thành một nửa của người ấy bởi vì nếu người ấy ra đi, tất cả sẽ không còn kịp nữa.
2. Khi gặp một người bạn có thể tin tưởng được:

- Cần giữ quan hệ tốt với người đó vì trong cuộc đời mỗi người, gặp được tri kỷ không phải là điều dễ.
3. Khi gặp người đã từng giúp đỡ bạn: Nhớ tỏ thái độ cảm kích đối với người ấy vì họ đã mang lại sự thay đổi trong cuộc đời bạn.
4. Gặp người đã từng yêu bạn: Nên nở nụ cười cảm kích với họ vì đã giúp bạn hiểu thêm về tình yêu.
5. Gặp người từng ghét cay ghét đắng bạn: Nên cười xã giao với họ vì họ làm bạn trở nên kiên cường hơn.
6. Gặp người đã từng phản bội bạn:

- Nên nói chuyện với họ vì nếu như không phải họ, ngày hôm nay bạn sẽ không hiểu biết gì về thế giới này.
7. Gặp người bạn đã từng yêu:

- Nên chúc phúc cho họ, bởi vì khi yêu, bạn chẳng đã từng mong muốn họ vui vẻ hạnh phúc đó sao?
8. Gặp người đi qua vội vàng cuộc đời bạn: Cần cảm ơn họ đã đi qua cuộc đời này của bạn, bởi vì họ là một bộ phận sắc màu trong cuộc sống phong phú và đa dạng của bạn
.9. Gặp người đã từng hiểu lầm bạn:
- Hãy nhân thể giải quyết sự ngộ nhận, bởi vì bạn có thể chỉ có một cơ hội này để giải thích mà thôi.
10. Và hãy cảm ơn một nửa của bạn hiện nay bởi vì người ấy đã yêu bạn, vì bạn và người ấy đang hạnh phúc.


Sưu Tầm .

Tình Như Lá Mong Manh


Em như chiếc lá xanh
Nhẹ rơi xuống mặt đất
Em như giọt nắng
Nằng tỏa sáng lấp lánh
Em như cơn gió
Gió phiêu lãng góc trời
Em như giọt mưa
Tan giữa biển khơi
Em như con sóng nhỏ
Cuốn theo lòng đại dương
Em cứ mãi ngu ngơ
Bóng anh mãi xa vời
Tình mình như chiếc lá
Mong manh và chóng phai


Camly


LỜI TỰ TÌNH TRONG ÐÊM


Khi mọi vật đều yên giấc… Trong bóng đêm, tôi muốn tìm lại chính mình… Tìm lại chính mình trong sự già nua và lặng lẽ…
Tôi chính là cái cầu thang năm xưa đã cằn cỗi theo thời gian… Mà thời gian thì lại rất vô tình !
Tiếng thở dài của Tôi ai mà biết dược, ai mà thấu hiểu tâm trạng của Tôi trong giờ phút nầy… Tuổi đời càng chồng chất.
Tôi đã bị bỏ quên, nhưng Tôi vẫn tự hào với ngày tháng đã qua, từng bậc thang đã nâng niu từng bước chân của các bạn của thời thơ ngây ấy,…
Tôi đã chịu đựng từng bước nhún nhảy của các cô nữ sinh trong giờ ra chơi, hay những bước chân vội vã khi tan trường với tà áo trắng, với trang giấy trắng, có giòng mực xanh mực tím ở lứa tuổi 15…17 và những mối tình vụng dại,thơ ngây, những giận hờn vu vơ, những tờ thư chưa kịp gửi hay lời tỏ tình không nói thành câu…
Nó đẹp làm sao. Thánh thiện làm sao!.. Tiếng cười rộn rã, hồn nhiên, đã có lúc làm Tôi xao động cả tâm hồn.
Những mái tóc dài buông xoã bờ vai, hay những bím tóc được tếch thật gọn gàng với chiếc nơ hồng xinh xắn, các cô bé ấy thật trẻ trung, trẻ trung như khi Tôi ở thời gian ấy.
Mỗi ngày…

Và mỗi ngày như thế, Tôi đã hoà nhập vào không gian vang vang tiếng cười, tiếng ồn ào trong giờ ra chơi, hoặc tiếng giảng bài của Giáo sư trong giờ học,…
Ðôi lúc Tôi lại quên mình là cái cầu thang đang nâng niu từng bước cho các bạn hướng đến một tương lai tốt đẹp.

. Thật sự không hiểu sao Tôi lại quên mất mình là ai…
Tôi đã vươn mình đứng thẳng, sự góp mặt của Tôi càng ngày càng đa dạng, phong phú hơn trong cuộc sống, khi người ta đã xây, tô, với xi măng, gạch, đá, cát… để Tôi trở thành một cái cầu thang bóng đẹp như ý thích của mọi người.
Tôi lại hạnh phúc biết bao khi mỗi ngày có những bàn tay nhỏ nhắn của các bạn chạm vào thành cầu thang, như vuốt ve, như an ủi…Thật sự Tôi đã không cô đơn !
...Mặc dù lúc đó Tôi lại hết sức bỡ ngỡ, rụt rè như cậu học trò lần đầu tiên tỏ tình một cách vụng về… Vụng về đến đổi chẳng nói được nên lời !
… Rồi thời gian qua nhanh..Từng đợt học sinh ra Trường…Họ rời ghế nhà Trường, bỏ lại sau lưng những ngày tháng còn là học sinh Trung Hoc, để bước lên những bậc thang kế tiếp, bước đi trong sự vô tình, tẻ nhạt, để chẳng bao giờ quay lại nhìn Tôi một lần cuối,…

Tôi lại thơ thẩn suốt những ngày tháng hè, như một kẻ mất hồn….
Thân xác của Tôi, chính là những bậc thang đã từng hiện diện trong cuộc đời của các bạn, tay vịn của Tôi đã từng níu kéo các ban cho khỏi té ngã khi trời mưa trơn trợt…
Sao Tôi lại nghe chua xót quá !

Bởi lẽ, tuổi thanh xuân rồi cũng rụi tàn theo năm tháng, giống như sư bệ rạc của thể xác…Ðó là điều tất nhiên !
Lũ trẻ bây giờ lại vô tâm hơn, chúng nó giẫm đạp, nhún nhảy, thậm chí còn đục đẽo, từng mảng xi măng rơi xuống, từng mảng bậc thang dưới chân vỡ vụn…
Tiếng rên của Tôi nho nhỏ, oằn mình ôm lấy ngực, để khỏi bật lên tiếng ho sặc sụa của tuổi già.

Làn da mịn màng của ngày nào đã bong tróc, để lộ ra những mảng thịt xám xịt, thảm hại, và cái mặc cảm thân phận trong sự héo sầu với tấm thân khô ráp, sần sùi mỗi khi bàn tay của các bạn nhỏ chạm vào.
Trong bóng đêm, cái không gian tĩnh mịch, lặng yên,..
.Thỉnh thoảng Tôi nghe có làn gió lạnh, có tiếng Dế kêu trong đêm ... Bóng tối đã bao trùm không gian, cho dù mặt đối mặt, vẫn chưa nhận ra nhau…

Tiếng thở dài của Tôi càng lúc càng não lòng, xa vắng…
Bây giờ, người ta đã xây nhiều cái cầu thang mới cho Trường, những chiếc cầu thang xinh xắn theo mô hình mới, lũ trẻ bây giờ luôn thích những gì mới đẹp của thực tại, người đời cũng vậy…
Tôi không trách họ, mà chỉ buồn cho mình, và luôn nghĩ rằng, đôi lúc các bạn cũng phải tạm quên những gì đã qua, dù trong lòng không muốn, luôn hoài niệm về những kỷ niệm đẹp, một thời vàng son của tuổi trẻ, nhưng lại dấu kín vào sâu thẳm tận trái tim, nơi góc nhỏ nhoi nhất của tâm hồn…và nằm yên trong đó…

 Bởi trong cuộc sống hiện tại còn có nhiều việc trước mắt mà các bạn phải làm. Cũng có những cô cậu học sinh thời ấy, đã trở về thăm Trường, họ đứng lặng thật lâu…lâu lắm…
Có lẽ ký ức trong họ đã quay về..
Tôi rất muốn có những bước chân thật nhẹ nhàng… Nhẹ nhàng từng bước…

Từng bước thôi… Tôi sẽ luôn hiểu rằng các bạn đang quay về kỷ niệm xưa, của thời còn đi học…
Một chút xíu thôi.

Một chút xíu thôi… Thật là, Tôi vui lắm… Tôi hạnh phúc lắm… Cám ơn các bạn. Các bạn đã không quên Tôi!
Tôi trở mình lần nữa, lại nghe rã rời đến tận xương cốt, có cái gì đó nghèn nghẹn trong tim…

Ôi,lại có những cơn mưa ập đến… Nghe buồn đến tận tâm can…
Việt Nam của Tôi chỉ có hai mùa Mưa Nắng, nhưng lại có mùa hè rợp trời Hoa Phượng nở, có hàng cây Ðiên Ðiển bông vàng ấm áp tình quê, có những bụi Luc Bình tim tím trôi giạt trên sông, có những mái chèo ở buổi chợ sớm, chợ chiều, có gió rì rào, mát rượi như lời hò hẹn của đôi tình nhân trong sân trường.
.Còn Tôi, Tôi chỉ là vật vô tri giác, thế mà sao cũng cảm thấy nỗi trống trải khi màn đêm buông xuống…
Tôi lại thèm có những bàn tay hiền hoà, nhân hậu đặt lên vai Tôi, để Tôi được thì thầm trong sự lẻ loi, cô đơn của chính mình…
“ XIN ÐỪNG QUÊN TÔI…
CHO DÙ TÔI CHỈ LÀ MỘT CÁI CẦU THANG GIÀ NUA, XẤU XÍ..

NHƯNG TÔI LUÔN MONG SỰ TRỞ LẠI CỦA CÁC BẠN…
RẤT MONG SỰ TRỞ LẠI,…

DÙ CHỈ MỘT LẦN!”

NGÔ CẨM HỒNG



Thứ Hai, 27 tháng 9, 2010

Dương Bình Nguyên: Từ Giày đỏ - Chuyện Tình Paris




“Chuyện tình Paris” với 11 truyện ngắn trong tập truyện chưa đầy 200 trang được Dương Bình Nguyên nhẹ nhàng xâu thành một chuỗi chuyện tình viết theo dòng cảm xúc đậm mạnh ấn tượng...
  Có lẽ bởi vậy mà hầu như không một truyện nào có cốt truyện ly kì lắt léo, cố tình cài đặt duy lý, rõ rành, hoặc sắp xếp khôn khéo.
Và cũng không ngẫu nhiên, tên truyện ngắn nào (và ngay tên tập truyện), cũng váng vất êm xuôi như tên một bài thơ tình: “Trời cao trong vắt”, “Người con gái không đợi nơi đầu dốc”, “Hoa phù du”, “Đôi giày đỏ đã mất”, “Không khóc ở Hà Nội”, “Tháng ngày xanh biếc” 
… Người đọc cũng có dịp “tái ngộ” với “Giày đỏ”, người đã gợi lên bao câu hỏi cho Dương Bình Nguyên khi tập truyện ngắn trước đó của anh được xuất bản.
 Mỗi truyện ngắn trong tập truyện này đều là một chuyện tình buồn, rất nhiều đắm đuối và phiền muộn, âu lo, cùng nhiều lỡ dở, trái ngang.
Tất cả cung cách viết truyện ngắn này hoàn toàn ứng với lối văn tự sự theo kiểu riêng của Dương Bình Nguyên, khi Nguyên chọn một giọng kể thầm thì như gió thoảng, rất xa lạ (hay chính Nguyên cũng dị ứng) với việc cao giọng giảng giải hoặc triết lý vụn
Đi hết 11 truyện viết theo kiểu của Nguyên, có thể không gặp, 
(hay không nhất thiết phải gặp) nhân vật “ra tấm, ra miếng”, theo cách quan niệm cổ điển, kể cả nhân vật “Giày Đỏ” được Nguyên dựng chân dung khá là góc cạnh. 
Nhưng “tâm trạng khi yêu” của nhân vật trong chuyện tình Nguyên kể, thì vẫn mắc kẹt đâu đó trong trái tim độc giả, cùng nỗi buồn sáng, trong trẻo và lặng lẽ như nước mắt rưng rưng khi ký ức trở  về…
 Trong văn chương, Nguyên cũng đanh đá, ngoa ngoắt, chao chát, đành hanh như một con mụ lắm điều, và thảng hoặc trưng ra một bộ mặt bất cần, trơ tráo
. Dường như, văn phong của Dương Bình Nguyên thiên về cảm xúc hơn là dụng công dựng nghệ thuật cho một câu chuyện.
Việc bút pháp thế nào không là điều quan trọng, miễn là tìm cho mình một cốt truyện, một mạch chảy, rồi nhân vật sẽ tự nhiên thành hình.
Hoặc chỉ cần một nhân vật trung tâm, câu chuyện sẽ bắt đầu xoay quanh nó.
Chuyện tình Paris cũng là một trong những tác phẩm như thế.trong văn chương truyện ngắn. 
Phan Lê

Chủ Nhật, 26 tháng 9, 2010

Chuyện Tình Yêu Dustin Nguyễn & Angela Nguyễn


Dustin N. không muốn nhắc lại chuyện cũ. Chuyện của vợ, người mẫu xinh đẹp Angela bị tai nạn trên đường đi sắm đồ cưới cho mình tám năm trước.
Sau ba năm quen nhau, cả hai quyết định cưới. Đó là quyết định hạnh phúc nhất trong cuộc đời người con gái. 
Angela đã vui sướng cùng bạn bè lái xe đi sắm đồ cho lễ cưới của mình.Thế nhưng, cô đã không bao giờ có thể mặc những chiếc áo cưới hay đội lên đầu chiếc khăn voan mỏng manh sương khói mua ngày hôm đó.
Khi tỉnh dậy sau tai nạn trên đường về, cô biết rằng mình đã bị liệt hoàn toàn hai chân.
Hai tay cũng không đủ sức để điều khiển chiếc xe lăn theo ý muốn.Dustin cũng biết rằng, không có một phép màu nào có thể mang trả lại cho anh một Angela hoàn hảo như trước.
Vậy mà anh, một tài tử điện ảnh đẹp trai và đang nổi tiếng bình thản xếp những món đồ cưới sang một bên, cùng cô gái bước vào một cuộc chiến quyết liệt giành lấy niềm tin yêu và ý nghĩa cuộc sống cho cả hai.Đã tám năm trôi qua, Angela vẫn ngồi xe lăn, nhưng tình yêu của họ thì đứng vượt dậy, cao hơn mọi thế đứng của hạnh phúc.
Rồi cô trở thành người phát ngôn của Trung tâm trợ giúp những người mắc bệnh tê liệt (Paralysis Resource Center – Trung Tâm PRC) của Christopher and Dana Reeve Foundation (Tổ Chức CDRF).Khi nhắc về vợ, Dustin Nguyễn không chờ được yêu cầu, anh lấy điện thoại của mình để "khoe" khuôn mặt người bạn đời của anh.
Đó là ảnh một phụ nữ đầy cá tính, sắc sảo, thông minh và rất mạnh mẽ. Một cô gái Á lai Âu mang họ Việt Nam: Angela Rockwood Nguyễn."Nghe bạn bè ca ngợi anh là người chung thủy lắm phải không?". Dustin ngớ người hồi lâu và chậm rãi nhắc lại theo kiểu người học ngoại ngữ nhắc một từ mới học.
- Chung thủy... là gì?
Câu hỏi ngược đã làm người đối diện cũng ngớ ra, nhưng khuôn mặt nghiêm trang và rất chân thành của anh cho biết, đó không phải là câu hỏi đùa.
Nghe những giải thích đơn giản nhất về khái niệm "chung thủy", anh bảo: "Chuyện ấy có gì đặc biệt đâu.
Tôi nghĩ rằng trên đời, ai cũng phải sống như thế thôi. Với tình yêu thì phải thật thà".
Anh dừng lại một chút, suy nghĩ, như cân nhắc lựa chọn trong vốn tiếng Việt chưa nhiều lắm để thể hiện suy nghĩ của mình, 
"Tôi cũng biết rằng có những người không làm thế được. Nhưng với tôi thì không thể khác. Tình yêu là phải thật thà với nhau. Điều đó phải được giữ gìn".
Cách anh ghép hai từ tình yêu và thật thà, để cạnh nhau nghe thật chân thật và thuyết phục. Quả thực, với người đàn ông này, trong tình yêu, trong tai nạn xảy ra cách đây tám năm, trong nỗi bất hạnh riêng của người mình yêu và chuẩn bị cưới làm vợ, không có con đường nào khác.
Và anh đã không hề ngần ngại cùng cô gái ấy bước vào cuộc chiến đấu với cơ thể, với tinh thần. Nó không phải là cuộc chiến đấu của riêng cô.
Cách anh không còn muốn nhắc lại những kỷ niệm "kinh hoàng" ấy khiến người ta còn hiểu thêm rằng: nó cũng là những vết thương trên chính cơ thể, tinh thần của anh.
 Anh đã chịu đựng nó đúng như người anh yêu chịu đựng. Và những đau đớn ấy thực đến mức chẳng có gì để phải "khoe khoang" kể lể. Nó cần được quên đi
Sự thật Dustin Nguyễn không muốn kể về những ngày tháng đau khổ đã qua. Thế nhưng, khi nhắc đến vợ mình thì anh lại trở thành một người thật dễ thương. 
" Cô ấy rất mạnh mẽ, tự tin". "Và rất xinh đẹp", tôi chen vào.
Anh cười:
"Xinh đẹp chỉ là một điều may mắn bên ngoài. Quan trọng là cô ấy có một trái tim rất đẹp, một tình cảm rất sâu.
Cô ấy biết cách hiểu những nỗi khổ, hiểu cả cuộc sống của người khác. Cô ấy rất hiền!"
Ngay cả năm tháng ròng rã làm phim ở Việt Nam (Huyền thoại bất tử), anh cũng tranh thủ giữa thời gian ấy bay về Mỹ chỉ để được chuyện trò, nắm tay vợ một cái rồi ngày hôm sau bay trở qua Việt Nam.
Anh bảo: "Thì cũng có Internet, có điện thoại đấy, nhưng tôi vẫn muốn được về nhìn cô ấy, vì hạnh phúc lớn nhất của tôi là được trò chuyện với người vợ bằng xương bằng thịt trước mặt. Vì khi trò chuyện với cô ấy, tôi như được trò chuyện với chính bản thân mình.
Tôi có thể chia sẻ bất kỳ điều gì của mình với cô ấy".Nhìn anh hạnh phúc khi nhắc đến chuyến bay về với vợ, bỗng dưng tôi buột miệng:
"Anh đi xa hoài thế này, chị ấy chắc buồn lắm?". Anh ngạc nhiên, trả lời: "Không, cô ấy là người mạnh mẽ và không bao giờ biết chán nản là gì. 
Cô ấy có những công việc của mình và không cô đơn".
- Anh là diễn viên điện ảnh, đẹp trai, tài hoa, đi nhiều... làm sao chị ấy ở nhà tin anh được?
- Mỗi ngày là một ngày phải làm hết sức mình để tin nhau. Tôi dặn lòng phải không được quên điều ấy.
- Chắc đã đến lúc nghĩ đến chuyện sinh con. 11 năm quen nhau, tám năm vợ chồng rồi còn gì?
- Chúng tôi cũng đang dự định. Nhưng để tôi phải sắp xếp lại cuộc đời của mình đã.
Hễ có con là tôi không muốn đi xa con và cô ấy như thế này nữa.
Cuộc trò chuyện không dài và không nhiều lời, bởi anh không quá giỏi tiếng Việt và hình như với đàn ông, bao giờ cũng khó kể về tình yêu của mình một cách say sưa.
Dường như ở Dustin Nguyễn, con người mà sự nghiệp võ thuật và điện ảnh là rất quan trọng này thì hạnh phúc gia đình còn quan trọng hơn rất nhiều.
 Bởi ở đó, với anh, còn có một Angela Rockwood Nguyễn ngọt ngào như một thỏi Socola.
Love story Dustin N& Angela R.Nguyen . We love couple !!
theo vietmedia

6 Quốc Gia Kỳ Lạ Trên Thế Giới

 1. Kuwait- Quốc gia không có nước
Đại bộ phận lãnh thổ Kuwait là sa mạc. Không có sông và cũng chẳng có hồ, nên 1,6 triệu dân quốc gia này luôn phải sống trong cảnh thiếu nước trầm trọng, đến rau cũng phải nhập khẩu từ nước ngoài.

 
2. Monaco - Quốc gia không có đất canh tác

Monaco là một trong những quốc gia nhỏ nhất thế giới với tổng diện tích chưa đến 2km2. Nước này hoàn toàn không có đất dành cho nông nghiệp, nên 100% lương thực phải nhập khẩu. Thu nhập của quốc gia này chủ yếu dựa vào du lịch.
3. St Marino - quốc gia không có quân đội
St Marino là một quốc gia trong lòng quốc gia, bốn phía bị bao bọcbởi nước Ý, có diện tích khoảng 1km2 với 2 vạn dân.

Quốc gia này từ trước tới nay chưa từng xây dựng quân đội, trật tự an ninh cả nước đều do lực lượng cảnh sát mong manh (hơn 40 người) đảm nhiệm. Đặc biệt hơn là St Marino không có cảnh sát PCCC cho nên mỗi khi gặp hỏa hoạn họ đều phải nhờ cảnh sát Ý, anh bạn láng giềng độc nhất trợ giúp.

4. Thuỵ Điển - Quốc gia không có quán rượu
Thuỵ Điển là nước cấm rượu. Đến Thuỵ Điển người ta không thể tìm thấy bất cứ một quán rượu nào.

Muốn uống rượu ở nhà hay mua rượu về uống, người dân phải xin được một loại giấy phép đặc biệt với vô vàn các chứng nhận của địa phương, nơi công tác và của bác sĩ. Không những vậy khi uống rượu nếu để say (lượng cồn trong máu hơn 1%) lập tức họ sẽ bị tống vào trại cai nghiện trong vòng 3 tháng.

5. Fiji - Quốc gia không có ai mắc bệnh ung thư
Fiji là một quốc đảo gồm 800 đảo nhỏ có dân số hơn 60 vạn người. Ở quốc gia này chưa từng có ai mắc bệnh ung thư. Sau khi nghiên cứu các nhà khoa học phát hiện ra rằng người dân Fiji không bị mắc bệnh ung thư là do họ ăn nhiều quả hạnh nhân khô - một loại quả hàm lượng vitamin phong phú, có tác dụng chống ung thư.
6. Nauru - quốc gia không có đất

Cũng như Fiji, Nauru là một quốc đảo thuộc châu Đại Dương. Tuy nhiên các đảo của nước này lại hình thành trên nền nham thạch san hô.

Sau một quá trình biến đổi hoá học lâu dài, nham thạch san hô tạo nên một lớp phân gốc muối Axít Photphoric dày tới 10 mét.
 Do đó muốn trồng trọt, Nauru phải nhập khẩu đất từ các quốc gia khác.
theo reader's digest

Cây Lá & Tình Yêu Của Đất

Cây Lá và Tình Yêu của Đất

-Chúng ta chia tay nhau nhé!
-Tại sao vậy,chia tay là như thế nào chứ?
Tôi nhìn anh trong sự ngỡ ngàng và hụt hẫng và như muốn gào lên trong tiếng gió,anh nhìn tôi mỉm cười,ánh mắt xa xăm :
-Em nhớ không,em đã từ nói anh là Lá.
Vì vậy đến lúc nào đó lá sẽ rời xa cây để tìm cho riêng mình một con đường mới.
-Nhưng cũng chính lá hứa rằng sẽ mãi bên cây không rời xa cây mà-tôi nói trong nước mắt trong tiếng gió rít từng cơn.
-Không gì là mãi mãi hết em à,khi chiếc lá đã không thể ở bên cây nữa thì chẳng ai níu kéo được.
Rồi anh quay lưng bước đi,tôi đứng đó bơ vơ nhìn anh rời xa tôi,bóng anh khuất sau hàng cây già héo úa
Tôi lặng yên nghe tiếng nước mắt mình rơi,từng giọt,từng giọt tê tái
. Lúc đó là mùa thu,mùa của những lá bay lả tả dưới phố,mùa của nỗi đau âm ĩ trong lòng mùa của anh rời xa tôi.
Từ ngày đó tôi chẳng bao giờ bước chân trên con phố đó lần nào nữa bởi tôi sợ lại tìm thấy anh sau những hàng cây cổ thụ kia, sợ tim mình đau khi trong tiếng gió mang theo câu nói của anh
"Và lá sẽ chẳng bao giờ rời xa cây,mãi mãi bên cây"
Gần ba tháng khi chúng tôi xa nhau trong khoản thời gian đó tôi phải cố quên tất cả những gì thuộc về anh quên hết để trái tim thôi nhắc hoài tên anh dẫu bao lần trong giấc mơ đêm về hình bóng anh vẫn hiện diện đi bên tôi
Nhưng sao xa cách.Rồi tình cờ tôi gặp anh trên phố,anh không đi một mình mà đi với một cô gái xinh đẹp
Anh nhìn tôi mỉm cười rồi lướt qua như chúng tôi chưa từng quen biết,tôi chạy thật nhanh để không ai thấy nước mắt mình rơi để dìm nỗi đau ấy trong sâu thẳm .
Và rồi tôi lạc đường,con đường màu đất đỏ với hàng cây bạch đàn cao vút cùng lối nhỏ xa xôi đến nơi chân trời,
Tôi chưa bao giờ đến đây với tôi chỉ có con đường nhỏ ngắn ngủi của những hàng cây cổ thụ rợp bóng và có anh mỗi khi vui buồn:
-Chào cô bé,em bị lạc đường à.
Tôi đang loay hoay tìm đường ra thì sau lưng có tiếng nói,vội quay lại thì ra đó là một chàng trai.tôi khé gật đầu anh chàng ấy lại nói tiếp:
-Thế em cần anh dẫn đường không?
Tôi lại gật đầu và rồi anh dẫn tôi men thôi những tán cây bạch đàn xanh rì những lối nhỏ lạ lẫm mà dường như rất quen thuộc,anh đi đến khu phố lúc nãy rồi dừng lại:
-Rồi ra đến thành phố rồi đấy,em có thể tìm đường về nhà đúng không
Tôi gật đầu một lần nữa và tôi ngẩng người khi nụ cười của anh giống người yêu cũ của tôi, rất giống:
-À mà em tên gì nhỉ?
-Em tên Trúc,thế còn anh?
-Anh tên Tuấn.Mà tên em đẹp thật đấy Trúc à!

Từ đấy tôi quen một người tên Tuấn,anh ấy là người sôi nổi và nhiệt thành có thể ở bên tôi mỗi lúc tôi buồn .
Anh ấy chỉ ngồi yên một chỗ không nói gì hết và cũng có thể dỗ dành mỗi lúc tôi hờn dỗi.
Nhưng sao tôi lại cảm thấy anh chẳng bao giờ khỏa lấp được khoảng trống trong tim mình.
Những ngày của gió trời se lạnh và tôi đi bên anh dưới hàng cây bạch đàn cao tít rồi anh nắm lấy bàn tay của tôi:
-Anh có thể yêu em được không?
Tôi mỉm cười rồi khẽ rút tay mình lại,tôi lắc đầu làm anh trở nên hụt hẫng và ngỡ ngàng,anh hỏi tôi:
-Tại sao lại không chứ?
-Em là Cây mà,anh không thể là Lá vì anh có dám chắc là sẽ ở bên cạnh em suốt đời không
.Lá sẽ phải bay đi rời xa cây để đi đến một nơi yên bình khác.
Tôi bước đi trong cái tê buốt mùa Đông những chiếc lá xác xơ bay vèo trong gió tôi biết anh rất buồn
Nhưng tình yêu tôi dành cho anh dường như chưa đủ để tôi gật đầu chấp nhận tình cảm của anh.
Tuần thứ 2 của mùa Đông u ám ,tôi ngồi thừ trong phong bật máy và ,tình cờ tôi click vào blog người yêu cũ,sững sờ khi hình nền là anh và cô gái tôi gặp lúc trước.
Họ đang hôn nhau nồng cháy trong rừng cây cổ thụ như dao cắt vào tim khi ngày hai người hôn nhau là 26/8
Có nghĩa là trước khi anh chia tay với tôi nghĩa là lúc yêu tôi, anh đã yêu người khác .
Tình cảm mà anh dành cho tôi đã bị chia làm đôi.
Tuyệt vọng và đau nhói tim tôi bật dậy chạy ra ngoài,trời đang có sấm sét,tôi ngồi dựa vào thân cây bạch đàn ,rồi những giọt nước mắt cứ lăn dài trong đau khổ lúc ấy tôi chỉ biết gọi cho Tuấn trong tiếng nấc nghẹn ngào anh hoang mang khi nghe tiếng tôi khóc:
-Sao em lại khóc,bình tĩnh em đang ở đâu anh đến ngay.Em ở yên đó không được đi đâu đấy.
Nhưng không đợi tôi trả lời anh đã tắt máy,một lát sau anh đã tìm thấy tôi ngồi ủ rủ khóc như một đứa trẻ tôi ngước lên hỏi anh:
-Sao anh biết em ở đây?
-Anh không biết trái tim anh bảo thế mà.
Rồi anh ngồi xuống và ôm lấy tôi vào lòng,anh nói với tôi những lời từ trước anh không hề thốt ra:
-Anh không muốn làm Lá vì Lá làm Cây đau khổ nhưng em có biết rằng đâu chỉ có Lá ở bên cạnh cây, em quên rồi sao.
Cây sống phải nhờ Đất chứ đúng không và anh sẽ là Đất sẽ mãi bên Cây đến hết cuộc đời dù có ra sao Đất vẫn chẳng thể rời xa Cây.
Tiếng anh nói bị những giọt mưa vô tình át hết nhưng từng lời anh nói tôi đều nghe rõ,phải rồi cây sống phải nhờ có đất và đất chẳng bao giờ lìa xa cây cả và sẽ bên cây đến suốt cuộc đời

.Nước mắt của tôi bị rửa trôi bởi nước mưa tôi thấy gương mặt anh cũng ướt đẫm nhưng trong giấy phút đó tôi thấy anh thật đẹp
Và nhận ra rằng mình chẳng thể ôm quá khứ để sống tôi cần có tương lai và tương lai của tôi là anh,vội vàng ôm anh thật chặt và thì thầm vào tai anh:
-Phải rồi -

Cây cần có Đất
. Khi cơn mưa kia tạnh mặt trời sẽ chiếu xuống Cây lại tốt tươi và dù có bao nhiêu chiếc lá rơi rụng dù
Cây có trơ trọi héo mòn thì Cây vẫn biết rằng có Đất vẫn luôn ở bên Cây không rời xa,suốt đời.
Cây yêu Lá nhưng lá rời xa Cây
Đất yêu Cây nhưng Cây không hề hay biết
Để rồi Cây nhận ra Lá là quá khứ
Tương lai của Cây là những hạt Đất nhỏ nhoi


Bằng Minh

Thì Thầm Mùa Thu


2010 thời @ với bao nhiêu là áp lực cạnh tranh lẫn ganh đua từng giây ,từng phút của các đại công ty trên thế giới ,ly' do khiến chúng ta đôi lúc cảm thấy mệt nhoài ,vì chạy đua theo cơn lốc của ipod., smart phone ,lactop, tablet,Ipad  ..
Chỉ ao ước một phút giây thư giãn , nghĩ ngơi hoàn toàn ,tấm trí thảnh thơi ,đầu óc lâng lâng cảm xúc trước cảnh đẹp thiên nhiên như ra biển dạo mát , lên núi camping ,hay rủ nhau đi cấu cá... chính là khi ta lắng đọng & bình yên nhất trong đời.
Tạm xem như mình gác lại bên ngoài mọi lo toan , suy tính , bon chen..chỉ biết hưởng thụ khung cảnh thiên nhiên tươi đẹp & sống động mà bấy lâu nay mãi mê công việc ,mà chúng ta đã thờ ơ ,hờ hững !
Cuối hạ & đầu thu ,mùa của thi ca & tràn đầy cảm xúc , làm gợi nhớ & hoài niệm về ngày tháng cũ nơi góc phố sân trường của thời học sinh.mơ mộng 
Chia tay muà hạ với ánh nắng chói chang ,gay gắt để chaò đón nàng thu quyến rũ đang chầm chậm daọ bước tới , lá vàng rơi ngập lối sân trường , thoáng đâu đó chừng như tiếng gió thì thầm ,khẽ khẽ bên tai với bao nhiêu cung bậc cảm xúc & sắc thu rực rỡ
  Khi nghe những giai điệu buồn của jazz ,blue , pop ,rock ballad , để ko suy nghĩ, & vui cho ngày mới…
Nhìn qua khung cửa!

Nhìn qua dòng người bước vội, nhìn những hạt nắng
… Một thoáng buồn, một thoáng suy tư, rồi tự mĩm cười cho lòng thanh thản, nhẹ nhàng hơn trong suy nghỉ, nhớ về ngày xưa thân ái , rồi nhớ tới bạn bè cũ .

Những con người thầm lặng, những niềm vui bất chợt, những ánh mắt  thương.yêu
Mơ! những giấc mơ không có thật, đời thường thì vội vã..
Cất giấc mơ ngày vào ngăn tủ, đóng lại.
.Những ngăn tủ của những nổi buồn sẽ đóng lại mãi mãi.!
Những hạt nắng! Ôi ta yêu làm sao những hạt nắng.lấp lánh
Trong cuộc sống ta thêm nhiều hơn những yêu thương…
Còn một chút gì để vấn vương & thật hạnh phúc.
Khi buồn bã thất vọng,mình lại ước chi có những người bạn quanh đây biết chia sẻ & an ủi cho  hạt nắng trong tâm hồn không bao giờ lịm tắt.....
…Và rồi chỉ còn lại những hạt nắng dường như vẫn cô đơn giữa bao bộn bề lo toan của cuộc sống lẫn sự thờ ơ ,hờ hững dù rằng ai vô tình làm ngơ .
Thật đáng tiếc !!
-Chút xót xa ngậm ngùi thương nhớ hạt nắng lẻ loi ấy .
Chút suy tư lan man trong khi  nghỉ trưa ,ta  thơ thẩn dạo quanh khu công viên cạnh office trong buổi trưa tháng 9/25/2010

Camly
Thu 2010



Thu Hát Cho Người 
Vũ Đức Sao Biển

Giòng sông nào đưa người tình đi biền biệt.
Mùa thu nào đưa người về thăm bến xưa.
Hoàng hạc bay, bay mãi bỏ trời mơ.
Về đồi sim, ta nhớ người vô bờ.

Ta vẫn chờ em dưới gốc sim già đó,

Để hái dâng người một đóa đẫm tương tư.
Đêm nguyệt cầm ta gọi em trong gió.
Sáng linh lan hồn ta khóc bao giờ.

Ta vẫn chờ em trên bao la đồi nương,

Trong mênh mông chiều sương
Giữa thu vàng, bên đồi sim trái chín
Một mình ta ngồi khóc tuổi thơ rơi.

Thời gian nào trôi bềnh bồng trên phận người.

Biệt ly nào không muộn phiền trên dấu môi.
Màu vàng lên, biêng biếc ánh chiều rơi.


Nhạc hoài mong, ta hát vì xa người.
Thu hát cho người, 
Thu hát cho người, người yêu...ơi !







Vui Vui Cuối Tuần