Trang

Tìm kiếm Blog này

Thứ Năm, 25 tháng 4, 2013

10 quyết định thay đổi cuộc đời bạn

1. Quyết định rằng bạn có khả năng để thay đổi.
 Tôi có tất cả năng lượng để suy nghĩ và trên thực tế chúng ta là những người có thể tự tạo ra kinh nghiệm cho bản thân.
 Một ngày nào đó, khi mà bạn quyết định muốn thay đổi mọi thứ trong cuộc sống, đó chính là bước đệm đầu tiên trong cuộc hành trình của chính bạn.
2. Quyết định chọn lựa một công việc theo niềm đam mê của mình.
 Bạn biết đó, bằng cách nào đó hóa đơn sẽ được thanh toán và bạn sẽ có một bữa tối tại một nhà hàng. Nhưng nếu bất cứ việc gì mà bạn đã chọn để làm, hãy lựa chọn công việc mà bạn yêu thích nhất.
- Bạn không cần có một nghề nghiệp nhưng bạn cần phải có một cuộc sống đúng nghĩa. Hãy sống cuộc sống của bạn.
3. Quyết định lập gia đình.
- Bạn có quyền quyết định những ai gắn kết với mình suốt cuộc đời: những thành viên trong gia đình, chồng hoặc vợ, những người bạn, người yêu, những đứa trẻ, động vật, hay bất kỳ ai khác. Gia đình chính là một trong những thứ mà bạn có thể tin tưởng khi lựa chọn.
 Và trên thực tế gia đình được coi là một trong những điều quan trọng nhất trong cuộc sống. Những cái mà bạn chọn lựa sẽ trở thành những điều mà bạn mong muốn.
4. Quyết định bắt đầu cuộc sống với số vốn bản thân có. 
 Trong nhiều trường hợp, nhưng không phải tất cả, nó dường như là vấn đề khá đơn giản cho những ai vẫn sống mà không cần đến tài sản mà họ kiếm được.
 Điều này hiển nhiên không thích hợp với những người có tài sản thừa kế riêng.
5. Khi biết được hạnh phúc đến từ những điều giản dị nhất và quyết định lấy đó làm tiêu chí hàng ngày.
 Tôi thường tự nhắc nhở mình rằng chúng ta có một con đường cơ bản để tới với hạnh phúc, thậm chí đó là những điều đơn giản mà chúng ta làm hàng ngày, dù là niềm vui hay nỗi buồn thì chúng đều mang đến cho ta những kinh nghiệm cuộc sống. Cách tốt nhất để làm mới cuộc sống của bạn là luôn thay đổi những thói quen hàng ngày của mình, những cái mà có thể giúp bạn tới với hạnh phúc.
6. Quyết định lựa chọn dành thời gian và công sức của mình cho người khác mà không chỉ cho riêng mình
Có một cảm xúc khó tả khi ta dành mọi thứ cho người khác. Điều đó giúp bạn có một động lực mới cho mỗi ngày, đó là lý do khiến bạn cảm thấy là mình có ích hơn.
7. Quyết định cố gắng theo đuổi những điều mà bạn không thể thay đổi. 
-Đó sẽ là một cuộc đấu tranh và thực sự không dễ dàng để bạn thực hiện điều này.
 Nhưng hãy thử tưởng tượng tới những điều bạn có được khi tiếp tục làm theo điều mà mình mong muốn.
- Đó chính là động lực giúp biến những điều không thể thành có thể.
8. Quyết định bỏ thời gian chỉ để dừng lại và tận hưởng những khoảnh khắc mà bạn đang trải qua. 
 Đôi khi không phải những điều thật sự to lớn mới làm bạn cảm thấy hạnh phúc.
- Hãy biết cân nhắc những cái mà bạn có ở hiện tại, điều mà bạn luôn mong muốn trước đó.
9. Quyết định dành tình cảm cho một người mà bạn thực sự yêu. 
- Đây có thể là một điều đơn giản, nhưng vào một ngày nào đó nó sẽ nhắc nhở bạn rằng hai người không cần phải thường xuyên sát cánh bên nhau bởi giữa hai bạn luôn có tình yêu.
 Có đến hàng nghìn lý do khiến chúng ta xích lại gần nhau và một trong số đó xuất phát từ tình yêu.
- Nếu đây là sự thật, bạn nên thay đổi nó. Hãy dành tình cảm cho những ngươi mà bạn yêu thực sự. Nếu bạn chưa biết họ là ai, hãy tiếp tục sống và họ sẽ xuất hiện.
10. Quyết định khi biết mình cần phải thay đổi, 
 Bởi đây chính là bước đầu tiền trong việc đổi mới bản thân. Thay đổi sẽ không bao giờ xảy ra cho đến khi bạn bắt đầu với việc làm mới bản thân và suy nghĩ cho bản thân.
- Khi nhận ra rằng bạn muốn có một cuộc sống tốt hơn, bạn sẽ hiểu được giá trị đích thực của bản thân. 
                                                 Haley
                                        (dịch từ Thoughtcatalog)
                                      @@ tks for sharing !!
                                                           

Tôi đưa em sang sông ...Y Vũ

Y Vũ ngậm ngùi tâm sự:
- Đó là nhạc ghi lại mối tình đầu của em. Dạo đó, em còn là học sinh trường trung học tư thục Hàn Thuyên ở phố Cao Thắng, gần nhà và lớp nhạc của anh, yêu một nữ sinh cùng lớp tên là Thanh. Đó là mối tình học trò, trong trắng.

 Tình yêu chúng em chỉ cảm nhận qua ánh mắt trao đổi chứ chưa một lần nắm tay nhau. 
Nhà nàng giàu sang, có cây xăng ở Ngã Bảy Lý Thái Tổ, còn em thì nghèo, chỉ có chiếc xe gắn máy hiệu Bromic do anh Y Vân mua cho. 
Nàng dặn em, mỗi ngày cứ vào buổi chiều, canh đúng giờ nàng ra thay thế cho cha mẹ nàng về nhà nghỉ ngơi, thì tới để nàng đổ đầy bình xăng cho, không phải trả tiền.
 Và cứ thế, rồi bẵng đi một tuần, không thấy Thanh đi học và ra cây xăng.
 Em nhớ Thanh quá, mới lấy hết can đảm tới nhà nàng, hỏi thăm cô em gái nàng, thì được biết mấy hôm nay nhà bận rộn vì phải tiếp nhận lễ hỏi cưới chị Thanh do cha mẹ gả cho một ông bác sĩ cũng hơi lớn tuổi. 
Được tin nàng lấy chồng, em buồn quá, lủi thủi ghé nhà một người bạn ở một xóm nghèo, gần nghĩa trang. 
Tối đó, lần đầu tiên em uống rượu say. Mãi đến khoảng 2 giờ sáng mới tỉnh rượu, em mở cửa sổ, nhìn ra thấy mưa rơi hiu hắt trên những nấm mộ, em bèn cầm cây đàn guitar và ứng khẩu hát như người ứng tác:
“Nếu như trời không mưa
“Đường vắng đâu cần tôi đưa “Nàng đã quên cả lối về, 
quên cả người trong gió mưa....!”
Từ đó đến sáng, em đã hoàn thành bài nhạc một cách không ngờ. Và chỉ trong vòng 3 tháng, ca khúc “Tôi Đưa Em Sang Sông” trở nên thịnh hành, được hát liên tục ở các đại nhạc hội ca nhạc và đài phát thanh Sàigòn với tiếng hát ngọt ngào của ca sĩ Lệ Thu.
Hôm đám cưới nàng, em có nhận thiệp mời tới dự, bàn tiệc chẳng có ai quen ngồi chung cả. Ra về với tâm trạng buồn tủi, em sáng tác ngay bản nhạc “Ngày Cưới Em”, với những câu:

“Hân hoan tay em mang đến tôi cây đàn
“mà rằng để mừng xin hát cho một lần Ngượng ngùng tôi mới ca rằng: Ngày xưa đưa em sang sông Ngày nay đưa em bước sang ngang....”

                                      theo tbao,canada 
                                         @@ tks t/g  

Thứ Tư, 24 tháng 4, 2013

DON HO : Kỳ thị.



Cặp đôi Á Châu cũng còn tuơng đối trẻ trẻ xếp hàng lên phi cơ vai khệ nệ túi xách, tay kéo valise, tay còn lại lỉnh kỉnh mấy bọc đồ ăn lẹ (fastfood) của tiệm Burger King cùng 2 ly nước loại "super size" to tổ bố...
Phải mất cũng khá thời gian sắp xếp mớ đồ lủng củng rồi mới ổn định được chỗ ngồi của mình.

 Anh chị chỉ chỏ nhau lật mặt bàn xếp xuống cái "đùng" rồi bắt đầu "bầy đồ hàng..."...
Vừa sửa soạn vào tiệc thì loa báo máy bay sửa soạn lùi ra phi đạo và "Yêu cầu hành khách tắt phone, thắt dây an toàn, kéo ghế thẳng lên & xếp bàn trở lại chỗ cũ..."
Tỉnh khô nhai khoai tây chiên cho đến khi cô tiếp viên hàng không bước ngang trông thấy và yêu cầu thêm lần nữa thì họ mới tỏ vẻ không mấy bằng lòng, và rồi cũng phải gom mớ bánh trái lại, bỏ lên đùi nhưng lúng túng lắm với 2 ly nước to.
Cô tiếp viên hỏi họ có muốn bỏ những ly nước đi không, họ từ chối! Cuối cùng 2 ly nước được bóp dẹp lại đôi chút rồi nhét vào cái túi ở lưng ghế trước mặt.

 Bởi bị bóp lại trong khi đầy nước nên nước liên tục ứa ra trên đầu ống hút theo với đường lăn bánh của phi cơ...
Bỗng sực nhớ chi đó, anh rút phone trong túi áo ra bấm bấm rồi nói như hét vào phone, giọng kim vút cao:
- "À Hoà hả, máy bay tao sắp bay rồi nhe mậy..."
Í chu choa ơi, té ra họ là người ... đồng huơng Việt Nam mình!
- "Hả, giờ đáp hả? Chờ tao chút nha..."
Quay qua chị ngồi bên cạnh:
- "Em, lấy vé ra cho anh..."
Trong khi chị loay hoay tìm kiếm, anh quay qua bắt chuyện trên phone kéo giờ:
- "À, gia đình khoẻ cả hả mậy?"
Loa phóng thanh trên máy bay lại rục rịch nhắc nhở:
- "Một lần nữa, máy bay đã trên phi đạo, những điện thoại di động của quí khách phải được tắt hết..."
Tỉnh khô như không:
- "Sao bà xã mày bịnh hoài zậy mẩy? Mày làm gì mà bã cứ bịnh hoài zị hả? há há há..."
Trên đầu máy bay, cô tiếp viên ngó lom lom, rời ghế tiến lại:
- "Thưa ông, máy bay sắp cất cánh ông làm ơn tắt phone..."
Dường như bên đầu máy bên kia léo nhéo hỏi gì đó, anh chàng vẫn xổ tiếng Việt:
- "Ờ thì mấy con nhỏ Mỹ làm trên máy bay nó bắt tao cúp phone đó mà.

 Cái con cà chớn cà cháo, chờ chút vẫn được mà..."
Cô tiếp viên dường như mất đi một nửa sự bình tĩnh nhà nghề, bắt đầu lên giọng:
- "Thưa ông, ông phải tắt phone ngay lập tức!"- "Ậy, cái con khốn kiếp! Thôi nó gắt tao rồi, lát tao xuống tao gọi lại vậy nha. Bye!"
Lấy ngón tay bấm nút tắt phone rồi dơ lên ngang mặt cô tiếp viên:
- "Rồi nè. Thoả mãn?"
Cô tiếp viên rất chuyên nghiệp: "Cám ơn ông", rồi quầy quả trở ngược lại ghế của mình.
Anh đàn ông quay ngang qua chị con gái gắt gỏng:
- "Kiếm gì lâu vậy? Bây giờ làm sao báo để đón đây hả?"
- "Hồi nãy anh bỏ đâu, em kiếm hỏng ra? 

Anh có nhét trong túi quần hông?"
- "Nhét hồi nào? Nhét đâu mà nhét?"
Nói thế nhưng cũng nhấc nhẹ một bên mông lấy tay mò túi, rồi kéo ra được xấp vé...
Trong lúc xoay người, đầu gối anh ta quạt vào 2 ly nước nhét trước ghế. 2 ly nước đã sẵn đầy, bị bóp dẹp, rồi lại bị vật cứng quẹt ngang bật tung nắp nhựa ra, nước hất ra lênh láng, bắn ướt cả quần.
Chị la oai oái. Anh bật nhổm dậy nhưng bị dây thắt an toàn kéo ngược xuống lại.
Lấy tay bật lẹ dây an toàn ra, anh đừng phắt dậy, nhẩy tưng tưng với hy vọng hất ngược mớ nước xuống, nhưng nước đã ngấm vào quần ướt sậm.

 Chiếc túi trước ghế đã nhét ly, nước cũng òng õng nhỏ xuốngthành giòng...
Loa phóng thanh vội vã:
- "Máy bay đang di chuyển, tất cả mọi người đều phải ngồi tại chỗ với dây an toàn..."
Cô tiếp viên lại hồng hộc chạy xuống. Nguyên máy bay dáo dác quay đầu dòm theo:
- "Ông phải ngồi ngay xuống, máy bay sắp cất cánh."
- "Nhưng tui bị đổ nước nè, thấy không?!"
- "Ông bắt buộc phải ngồi xuống và cài dây ngay tức thời. Khi máy bay an toàn trên không rồi chúng tôi mới có thể vòng lại giúp ông được!"
Nhún vai một cách khó chịu, thả mình cái bịch trở xuống ghế ra vẻ rất miễn cưỡng rồi lại bật nhổm lên trở lại vì ghế cũng thấm nước lạnh, anh ta lẩm bẩm rủa vẫn bằng tiếng Việt:
- "Đồ cái con Mỹ trắng cà chớn, kỳ thị..."
Quay qua chị con gái đang khom lưng phủi nước khỏi quần áo, anh ta dấm dẳng:
- "Nước ngọt dính vậy rùi lát nữa kiến cắn chết cha luôn..."
Cô tiếp viên quay trở lại với một xấp dấy thấm dầy rồi hối hả trở ngược lên trở lại. 

Cô vừa ngồi xuống ghế mình, cài lại dây thì máy bay nhấc đầu khỏi mặt đất...
Tiếng máy đang rú to lắm, nhưng vẫn nghe được tiếng anh ta:
- "Nó phải lau nước trên ghế cho mình chớ..."

 Ở bên đầu này, kéo cái nón lưỡi trai xuống tận mũi để che mặt càng nhiều càng tốt. 
Úi chao, thật mắc cở muốn độn thổ luôn mà không có "thổ" để mà "độn" lúc này!!!
 Bụng lâm râm khấn, vái trời cặp đó đừng tự khai là người Việt Nam nha...
Vái trời đừng quay qua thấy tui cũng Á Châu mũi tẹt rồi hỏi chuyện tui nha, tui đang ngủ say lắm, tui không thức dậy để mà trả lời đâu...
Vái trời...
Vái trời...

                                        DonHo,blog
                                       April 23, 2013

                                        @@ tks again Don !!

 

Thứ Ba, 23 tháng 4, 2013

Tháng Tư ở Sài Gòn

Tháng Tư là đầu mùa Hè, thực ra Sài Gòn (SG) quanh năm là mùa Hè, thảng hoặc may mắn cuối năm nào được hưởng chút cái hơi lạnh của mùa Đông, khi không khí lạnh vượt qua được đèo Hải Vân xuống phía Nam là SG dìu dịu như Đà Lạt, người SG mừng lắm.Tôi xuống xe ở đường Tự Do, lững thững qua Passage Eden, tháng Tư SG cây cối xanh mầu, có tiếng ve kêu và đâu đó lác đác những cánh phượng nở sớm báo hiệu Hè đã đến, “Trời hồng hồng, sáng trong trong, ngàn phượng rung nắng ngoài song”. Hè, mùa chia tay của học sinh, con gái nắn nót với những trang lưu bút, còn đám con trai? Ráng mà thi đậu nghe, còn không, có quân trường đợi sẵn đó. Tôi không còn quan tâm đến sự chia tay thuở học trò này nữa vì tôi rời mái trường mấy năm nay rồi, giờ đã là một người lính dày dạn gió sương, tuổi học trò đi qua mà lòng không muốn như vậy.Qua Passage Eden, tôi thấy Ngọc đứng chờ tôi ở trước Rex, nàng hôm nay đẹp rực rỡ, người con gái nào đang có tình yêu đều đẹp. Chúng tôi nắm tay nhau, biểu lộ tình yêu thời đó chỉ là như vậy, rất lễ giáo, không có cái hôn, không ôm choàng lấy nhau ầm ĩ. Ngọc ríu rít hỏi tôi về phép được mấy ngày, sao không đến nhà thăm em…
Ngọc đang học Dược, chúng tôi quen nhau cũng đã mấy năm, ngày Ngọc còn là cô nữ sinh Trưng Vương. Tháng Tư hàng me đường Nguyễn Bỉnh Khiêm từng chiếc lá vàng nhỏ rơi rụng, lăn tròn trên vỉa hè, lấm tấm như những hạt gạo, tôi hay đợi Ngọc ở đấy, đường đi của đôi tình nhân có lá me vương trên mái tóc, Ngọc không cho tôi gỡ những chiếc là me xuống, nàng bảo: “Mấy chiếc lá đó thích em, anh để kệ nó”. 
Lãng mạn thật, thực ra nàng sợ lũ bạn nhìn thấy thì đúng hơn, con gái học đệ nhị mà đã có người đón đưa là bạo đấy, ôm chiếc cặp nơi ngực mà vương vấn hình ảnh ai đó là hơi sớm đấy! Trên đường tình có gió mơn man tà áo trắng, áo bay cuốn lấy chân tôi; Ngọc giữ áo lại, tôi nói: “Cái áo nó thích anh, em để kệ nó”. Ngọc cười, đôi má con gái ửng hồng.
Thời ấy, cuối những năm 60, SG trở lại yên bình sau cái Tết Mậu Thân.
Chiến tranh càng trở nên khốc liệt, nhưng ở đâu đó thôi, SG vẫn bình yên. Tôi đã rời học đường trước đó, bình yên thế nào được, những người thanh niên nào ai cho yên bình… tôi rời Đại Học, nhập ngũ, thỉnh thoảng về phép, hẹn Ngọc đi chơi, như hôm nay chẳng hạn. 

 Tôi dẫn Ngọc loanh quanh Lê Thánh Tôn, Gia Long, Tự Do… những con đường đầy kỷ niệm mà mỗi lần về SG, tôi cứ thích lang thang ở đó. Tôi đưa nàng vào Brodard, một quán nước hồi còn là sinh viên, tôi và bạn bè hay ngồi ở đây, quán không có chanh đường để uống môi em ngọt, quán có chút Tây hơn. Con đường Tự Do cũng có những hàng me cao, tôi gỡ vài cái lá vướng trên tóc nàng; Ngọc không tìm cách tránh như hồi còn ở Trưng Vương, hồi đó còn sợ bạn nhìn, giờ chỉ có người tình nhìn, càng thích chứ sao. Rót nước cho Ngọc rồi hỏi:
- Nghe Nat King Cole nhé?
Nàng gật đầu, tôi mua jeton rồi bỏ vào cái jukebox cạnh đó; tiếng hát trầm ấm của người ca sĩ da đen cất lên:
Love is a many splendored thing, it’s the April rose…
Có đúng không, tình yêu là vật đẹp muôn mầu? Ngọc hỏi tôi:
- Tình yêu chỉ có nghĩa vậy thôi sao?

 Tôi trả lời nàng:
- Không, có nhiều chứ, tình yêu người ta định nghĩa nhiều lắm nhưng càng định nghĩa nó càng rối mù. Theo anh, tình yêu cần gì phải định nghĩa, nó chỉ giản dị trong 2 chữ anh + em vậy thôi, với anh thế là đủ.Bài hát tôi và Ngọc đều thích và có cùng kỷ niệm: lúc mới quen nhau qua đứa cháu, bạn học cùng Ngọc, và cũng tại Brodard này trong một lần đi chơi - hình như lần đầu thì phải -, tôi thấy Ngọc loay hoay chọn bài hát trong cái máy, tôi tiến tới bỏ jeton vào thì cả 2 ngón tay tôi và Ngọc cùng bấm “Love is a many splendored thing”. 

Tôi và Ngọc nhìn nhau, hóa ra… lần đầu đấy, nhưng ánh mắt đã có chút xao xuyến. Ai cũng có một thời để nhớ về một kỷ niệm nào, với tôi, mỗi lần nghe bài hát này, Brodard và Ngọc hiện ra trước mặt, it’s the April rose that only grows in the early spring…
 Vâng, bông hồng tháng Tư, chúng tôi yêu nhau và SG tháng Tư không có được hoa hồng, chỉ có mầu đỏ của phượng. Cả tôi và Ngọc đã xem cuốn phim này, La colline de l’adieu với William Holden và Jennifer Jones, thuở học trò mang tình yêu vào sách vở nhưng kém đâu nồng thắm,… and your fingers touched my silent heart and taught it how to sing…
Trong phim cảnh thật đẹp khi W.Holden và Jenny đứng trên đỉnh đồi, phía dưới xa xa là thành phố cùng bãi biển, họ hôn nhau.Tháng Tư SG nóng nung nấu người, hàng me ngoài đường im gió, có những tà áo dài của các cô làm việc ở ngân hàng về, tà áo đồng phục làm dịu bớt cái hừng hực của tháng Tư. Thấy tôi ngắm nhìn mấy tà áo dài đó, Ngọc rời đôi môi xinh xắn khỏi ống hút, hỏi tôi:
- Anh thích gì nhất nơi người đàn bà?
- Theo anh cái nhất của người phụ nữ là sự duyên dáng và thông minh.
- Anh trả lời chung chung quá, thí dụ thích vẻ đẹp của mái tóc, đôi mắt, làn môi hay như bộ ngực chẳng hạn…
Tôi trả lời một câu lạc đề:
- Anh thấy đàn bà nào có bộ ngực to thường kém thông minh.
Hai tay đang chống dưới cằm, Ngọc vội khoanh tay như che ngực mình lại:
- Ý này anh lấy ở đâu mà lạ vậy, thế em to hay nhỏ?
- Vừa vừa thôi.
- Vậy là không thông minh và cũng không ngu?Buổi tối, tôi và nàng đi nghe nhạc ở phòng trà Ritz đường Trần Hưng Đạo, phòng trà của Jo Marcel mới mở. Nhìn chung quanh, ánh đèn mầu mờ mờ êm dịu, mọi người ăn mặc lịch sự, tôi thấy mình như xa lạ, có rừng rú lắm không? Mà có lâu lắc gì đâu, trước đây mình cũng là những người như thế này, tôi nghĩ tới chỉ mai hay mốt trở lại cùng đơn vị, đâu còn được như thế này, rừng cây, bụi bậm, bom đạn, người chết…

Rồi Lệ Thu xuất hiện: ta ngắt đi một cụm hoa thạch thảo, em nhớ cho, mùa Thu đã chết rồi. Bài hát này dạo đó mới có, được ngay mọi người đón nhận vì cái lãng mạn và đau thương của lời thơ thi sĩ người Pháp. Ngọc tựa đầu vào vai tôi, nàng hát nho nhỏ theo Lệ Thu: đôi chúng ta sẽ chẳng còn nhìn nhau nữa,… Tôi vòng tay ôm nàng:
- Bậy nào, ừ mùa thu chết rồi, thây kệ mùa thu, chúng ta vẫn có nhau, anh còn em đây thôi, cần gì hơn, mai có trở lại đơn vị cũng không sao.
Tôi nắm tay nàng:
- Chúng mình cưới nhau đi chứ!
- Gớm, mãi cóc mới chịu mở miệng.

 
 
Năm Ngọc gần ra trường, chúng tôi làm đám cưới. Nàng có nhiều bạn bè, những người năm xưa gặp ở bal de famille còn là nhí nhảnh của thời con gái, giờ đã lớn và chững chạc, hồi đó đi nhẩy bal của Dược là sang lắm.
 Chú rể có vài người bạn, da đen sạm và tóc cháy nắng gió, họ ngồi riêng một góc, tì tì uống rượu, không cười, không nói, có thể họ đang nghĩ tới đồng đội, giờ này mình hạnh phúc ngồi đây, bạn bè thì căng mắt chờ quân thù. Cưới nhau xong là đi, tôi chỉ có 4 ngày bên Ngọc rồi trở lại chiến trường.Tháng Tư 1972 có một mùa Hè mà nhà văn Phan Nhật Nam đặt tên là “Mùa Hè đỏ lửa”, SG cũng đang vào mùa Hè, chiến trận bùng lớn trên khắp mọi miền nhưng vẫn còn xa SG, tôi ít có dịp về đưa Ngọc đi trên con đường Tự Do có hàng me cao. Chiến tranh làm bao người đàn bà là chinh phụ nên khách má hồng nhiều nỗi truân chuyên, bởi vậy vụt một cái chinh phụ trở thành góa phụ, chít khăn sô lên đầu vội vã.
 Còn đàn ông con trai gọi là gì? Chinh nhân ư ? Chinh nhân ơi, xin anh chớ buồn… người yêu anh còn đó, người yêu anh bé nhỏ - hừ, không buồn sao được, vợ mới cưới, gần nhau được vài ngày rồi cứ thăm thẳm chiều trôi mà bảo chớ buồn.
Thế rồi cái tháng Tư đau thương đó xẩy đến, ngọn sóng Tsunami cuồn cuộn đem súng đạn vô SG, chiến tranh không còn ở đâu xa nữa. Tội nghiệp, chúng tôi vẫn vùng vẫy, vẫn chiến đấu, vẫn hy vọng… người lính chỉ biết tuân lệnh dù tuân lệnh trong tuyệt vọng, không biết rằng mọi sự đã an bài, mọi sự đã được sắp xếp xong rồi. Tôi không gặp Ngọc trong cái Tháng Tư khốn khổ đó, không thấy mặt đứa con đầu lòng mà biết rằng nó sẽ chào đời trong khoảng thời gian này.
 Ở tù ngoài Bắc, cứ phải nghe những luận điệu điêu ngoa xảo trá, mà họ nói hay thật, đúng như nữ ký giả người Pháp Susan Labin có một câu nói không thua gì câu nói của ông Thiệu: “Người Cộng Sản nói dối nhiều quá đến độ khi nói dối họ tưởng họ nói thật ”. Ngay ngày đầu tiên ở đây, tên cán binh AK nói với tụi tôi: giặc lái Mỹ bay ra ngoài này bị hạ hết vì tầu bay ta núp trong mây chờ chúng tới bất ngờ xông ra…
Ta ngắt đi một cụm hoa Thạch thảo, tôi không biết hoa Thạch Thảo hình dáng ra sao, nhưng những lần đi lao động trong rừng núi, tôi ngắt cụm hoa dại để nhớ Ngọc và những con đường Sài Gòn. Ở đây xa quá và khổ quá, cần có ước mơ để giữ mình được vững vàng. 
Tháng Tư đau thương đó, không có tôi, Ngọc xoay sở như thế nào khi bụng đã quá lớn? SG hấp hối. SG cuống cuồng. Người SG không nghe thấy tiếng ve kêu, không kịp nhìn ngắm những cánh phượng mới nở, ôi tháng Tư đau thương. Tôi bị bắt ngay tại mặt trận, từ ngày đó, tôi và Ngọc không gặp nhau.
Mãi 1978, chúng mới cho viết thư, hôm nhận thư Ngọc, tôi run rẩy cả người:“Anh yêu dấu, rất mừng khi biết tin anh, anh chưa biết anh có đứa con gái đâu nhỉ?

 Mẹ con em vẫn mạnh khỏe, Ngọc Anh đã 3 tuổi, luôn hỏi về bố. Em đặt tên con là Ngọc Anh, một bé gái dễ thương, đẹp như mẹ và nghiêm nghị như bố. Ngọc Anh có nghĩa là Ngọc luôn là của anh đấy, em vẫn theo nghề thuốc nhưng là thuốc vỉa hè, em buôn bán ở chợ Cũ, tiện tặn cũng tạm đủ. Eem theo bác Cả một thời gian nhưng nghĩ nên đi vùng kinh tế mới như chú Lộc mới đúng với chính sách của nhà nước, sẽ nói với anh sau.
Anh ráng học tập tốt, lao động tốt, nhà nước sẽ khoan hồng cho anh về sớm.
Ngọc Anh và em hôn bố.”



Dĩ nhiên lá thư bị kiểm duyệt và tôi bị mắng: lần sau nói vợ không được viết ở đầu lá thư là anh yêu dấu nghe, các anh còn đầu óc lãng mạn tiểu tư sản, viết thư về, động viên vợ anh bỏ buôn bán linh tinh và nên đi vùng kinh tế mới theo đúng chính sách của đảng và nhà nước ta hiện nay.Thư trả lời tôi khuyến khích nàng nên đi kinh tế với chú Lộc vì chú Lộc - em trai tôi - hiện nay ở Úc, ý cho Ngọc biết nếu có cơ hội là nàng cùng con nên vượt biên.

 Tội nghiệp cô nữ sinh Trưng Vương, ra Dược Sĩ làm cho công ty Dược Trang Hai, một Cty Dược lớn nhất miền Nam thời đó, giờ Ngọc lê la nơi vỉa hè chợ cũ, bên nách đứa con nhỏ mà chồng thì biệt tăm biệt tích từ cái Tháng Tư khốn khổ đó, vẫn là liên quan tới ngành thuốc của nàng, nhưng kiếm từng đồng với những viên thuốc qua lại.
Cuối 1978, các trại tù trên miền cao được di chuyển sâu xuống phía Nam, chúng tôi không biết rằng chiến tranh sắp xẩy ra giữa 2 nước CS anh em, với nước Tàu sau khi VC đánh tan Pon Pot, hành động này coi như một sự phản bội. Tôi được đưa từ Sơn La về trại Nam Hà ở phía Nam Hà Nội, thế rồi thấy tù bị chết vì đói khát, bệnh tật nhiều quá, CS cho gia đình tù được phép thăm nuôi, từ miền Nam phải đi xe lửa mấy ngày đêm mới ra được tới Bắc.
 Ngọc dành dụm tiền, đầu năm 80 ra thăm tôi tại Nam Hà, khi gặp nhau, tôi nhìn Ngọc sững sờ. Ngọc ốm và đen hẳn đi, sự kham khổ biến cô Dược Sĩ xinh đẹp ngày nào nom khác hẳn, chế độ ưu việt lột xác con người hay thật. Tôi nhìn Ngọc Anh chằm chằm, con bé gặp tôi lần đầu nên có vẻ là lạ, được sinh ra trong cái hỗn mang của Sài Gòn nên gương mặt buồn buồn và bướng bỉnh. Những giọt nước mắt lăn trên khóe mắt Ngọc, mụ nữ cán bộ dẫn thăm nuôi gắt với nàng:
- Không được khóc, hãy động viên chồng học tập cho tốt để nhà nước còn khoan hồng.

 Khi ngồi nói chuyện, mụ ngồi ngay trước mặt theo dõi câu chuyện giữa tôi và Ngọc. Tôi nói với Ngọc tưởng như bình thường nhưng thật ra dùng toàn những ý nghĩa chỉ tôi và nàng hiểu. Ngọc cho biết cái ngày mất Sài Gòn đó, nàng không có một tin tức nào về tôi, người anh họ trong Không Quân kêu nàng đi, Ngọc không đi, bụng quá lớn gần ngày sanh mà chẳng biết tôi như thế nào, không đành lòng bỏ đi.
 Tôi nói với nàng chúng ta có nhiều sai lầm quá, em có ở lại thì giờ cũng chỉ là thế này, bao nhiêu là sai lầm như thế, tôi nói hễ có cơ hội em cứ đi đi, ngày nào được về, anh sẽ tìm cách đi sau. Lúc chia tay, tôi hôn Ngọc Anh, nắm 2 tay nàng, như ngày nào Ngọc chờ tôi trước thềm rạp Rex.
 Lúc phải quay vào, Ngọc như muốn khụy xuống, tôi quay đi không muốn nàng nhìn thấy tôi cũng long lanh nước mắt. Mùa Thu đã chết, em nhớ cho...
 Được một đoạn, ngoái lại, Ngọc nắm tay con vẫn đứng đấy, giơ tay vẫy vẫy; tôi vẫy lại, cứ ít bước lại ngoái lại, giơ tay vẫy. Bóng 2 mẹ con xa dần, nhỏ dần...Như nghiệm vào câu Ngọc hát trên vai tôi buổi tối ở Ritz: đôi chúng ta sẽ chẳng còn nhìn nhau nữa.
 Cuối 1980, Ngọc dẫn con xuống Rạch Giá vượt biên và ghe gặp cướp biển, từ đó tôi bặt tin nàng, chẳng bao giờ gặp lại Ngọc và con nữa, Ngọc Anh năm đó mới 5 tuổi.Cái chế độ tự nhận là ưu việt đó đã nướng 1 triệu thanh niên miền Bắc cho mộng bá vương điên cuồng, miền Nam cũng thiệt hại hơn 200 ngàn người con ưu tú cho cuộc chiến; có điều họ tự xưng là ưu việt nhưng lại không chịu nhìn thấy là hễ họ đi tới đâu thì người dân chạy trốn tới đó, ngay cả khi cuộc chiến chấm dứt, người dân vẫn hốt hoảng liều chết vượt biển ra đi. 
Nếu quả thực ưu việt thì người dân phải ở lại để hạnh phúc với cái ưu việt đó chứ.Cuộc chiến chấm dứt, số người bỏ mình trên biển tìm Tự Do khoảng 2,3 trăm ngàn người, ngang bằng số người miền Nam chết cho 20 năm cuộc chiến, trong số những người chết đó có Ngọc và đứa con gái bé nhỏ của tôi.
                                           Trần Như Xuyên
                                           @@ tks t/g TNX