Trang

Tìm kiếm Blog này

Thứ Bảy, 20 tháng 7, 2013

Tô Thùy Yên





Tô Thùy Yên tên thật là Đinh Thành Tiên sinh năm 1938 tại Gò Vấp, Gia Định,  học qua Petrus Ký và Đại Học Văn Khoa Sài Gòn cấp bậc Thiếu Tá trong quân đội Miền Nam trước 1975.
 Tô Thùy Yên lập gia đình với vợ chánh là bà Huỳnh Diệu Bích. 
  Còn có thời gian chúng sống và có mấy con với nhà văn nữ Nguyễn Thị Thụy Vũ. 
Sau 1975 Tô Thùy Yên ở tù gần 13 năm. Cùng bà Hùynh Diệu Bích sang Mỹ theo diện cựu tù nhân chính trị. Hiện đang cư ngụ tại Houston
Tô Thùy Yên, Mai Thảo, Thanh Tâm Tuyền, cùng với các họa sĩ Duy Thanh, Ngọc Dũng, là những người nòng cốt của nhóm Sáng Tạo. Một nhóm sáng tác đã từng được biết đến với phong trào khai sinh
 "Thơ Tự Do"  trên văn đàn Miền Nam vào thập niên 1960.
Cả hai tập thơ Tuyển Tập Thơ Thùy Yên (1995) và Thắp Tạ (2004) đều được xuất bản ở Hoa Kỳ sau khi ông đi tỵ nạn chính trị tại quốc gia này vào năm 1993.
                  
 ..Tôi có nói với bạn về bài thơ Mùa Hạn mà tôi không có đủ.
 Nhưng anh nói rằng bản thân anh cũng không nhớ hết.
Con đồng đã thăng rồi đâu còn nhớ những gì mình đã nói ra.
 Nhưng bữa ấy Tô Thùy Yên đưa tôi đọc bài Ta về - bài thơ vừa mới làm xong khi thi sĩ lưu đày vừa trở về nguyên quán:

Ta về cúi mái đầu sương điểm

Nghe nặng từ tâm lượng đất trời
Cám ơn hoa đã vì ta nở
Thế giới vui từ mỗi lẻ loi

Ta về như lá rơi về cội
Bếp lửa nhân quần ấm tối nay
Chút rượu hồng đây xin rưới xuống
Giải oan cho cuộc biển dâu này …

Thật ra tôi đọc thơ Tô Thùy Yên đã lâu. Giữa thập niên 50 khi Sáng Tạo bộ cũ ra đời với những bài Cánh đồng, con ngựa chuyến tàu hay Thân Phận của Thi Sĩ.
 Lúc ấy ảnh hưởng của văn học Pháp đối với miền Nam còn nồng đậm.
 Đây là thời buổi của Buồn nôn (La nausée – J.P.Sartre) của Kẻ lạ (L’Etranger – A. Camus) hay Phận người (La condition humaine – André Malraux).
 Sự hiểu biết của tôi về văn học Pháp rất là hạn chế nhưng tôi có cảm tưởng rằng thời kỳ thập niên 50, 60 là thời kỳ xâm lăng của triết học vào văn học. 
Những đặc trưng thường thấy của thơ, của tiểu thuyết, của truyện ngắn đã bị xóa nhòa đi. Thay vào đó là những vấn nạn triết học hay những thắc mắc siêu hình. 
Để làm gì? đi đến đâu? tự do hay không tự do – phi lý hay hữu lý?
 Sống và nghĩ như thế nào cho phải? Người ta không đi tìm những nguyên nhân gần gũi mà đi tìm những căn do đầu tiên và cuối cùng của sự vật.
 Tô Thùy Yên là một người đọc sách chuyên cần. Cái ý thức trong sáng của tinh thần nhị nguyên đã phóng ra những cái nhìn chinh phục. Con ngựa (trong Cánh đồng, con ngựa, chuyến tàu) phải chăng là một cố gắng nhằm đo đạc ngoại giới.

Có đọc được thánh thư
Linh hồn tôi vẫn vậy
Tôi vẫn không thể lạy
Dù đứng trước hư vô
Đầu tôi cứng và trơn
Thượng Đế làm sao ngự
Tôi đành trốn chủ nợ
Định mệnh đòi linh hồn
Thượng Đế điềm nhiên lạ
Tôi đánh liều cười khan.

(Thân phận thi sĩ)

Bài thơ mang giọng thách thức của Nietzche – đăng quang cho một cái ta Kiêu hãnh. Đây là thời kỳ Tô Thùy yên muốn trở nên một thứ “Vương tôn miền trí tuệ”.
 Tôi đã cảm phục, đôi khi sợ hãi những bài thơ ấy – nhưng thành thật mà nói tôi không yêu chúng.
 Sự cảm nghiệm một bài thơ, theo tôi, nó tùy thuộc vào tâm cảnh của từng người.
 Tôi là một anh học trò nhà quê ra tỉnh, tâm hồn còn vương vấn với lũy tre xanh, đình chùa, miếu mạo, căn nhà tổ, họ hàng làng nước, bờ mương, ao cá.
 Dù đã cố gắng lắm tôi vẫn không làm sao hiểu được “Tha nhân là hỏa ngục” của J.P.Sartre.
 Tôi rất sợ mình là “khách lạ” – và điều tôi ao ước là được đến gần, được làm thân, chia sẻ với mọi người.
Cái “hội u minh” thời ấy là một phong trào. Hoàng tử bi thương hay nhà thơ bị trù ếm (poète maudit) Đinh Hùng muốn đi khỏi cuộc đời này về miền nguyên thủy: “Thèm ăn một chút hương man dại – và ngủ như loài muông thú kia”.
 Vũ Hoàng Chương, bậc thi bá của làng thơ tiền chiến cũng bỏ thơ Say, thơ Mây nêu lên một băn khoăn triết học:

Ta còn để lại gì không
Kìa non đá lở này sông cát bồi
Lang thang từ độ luân hồi
U minh nẻo trước xa xôi dặm về …

Tô Tùy Yên ngay từ thuở ban đầu đã nghiêng về những điều thầm lặng lớn, mưu đồ đo đạc cả vô biên “ta về tắm lại going sông cũ, truy tầm mê mỏi lý sơ nguyên
 – Tô Thùy Yên đã rất già khi còn trẻ. Già ở đây là già về tư tưởng, nên trong thơ của anh người ta thấy thiếu vắng sự lãng mạn, không có những nỉ non kể lể về một cuộc tình. Không có Kim Trọng, Thúy Kiều, cũng không có Paul và Virginie.
Vào khoảng giữa thập niên 60 có một việc, nhỏ thôi nhưng đã làm thay đổi Tô Thùy Yên. Anh bắt đầu đọc Đường Thi. Yên là một người ưa thích sự toàn hảo (gout du parfait). Anh không bằng lòng với những bản dịch.
 Yên muốn đọc thơ Đường bằng nguyên tác và Tô Thùy Yên học chữ Nho. “Học cho vui, chơi vậy mà”. Xuống Gò Vấp, thấy Tô Thùy Yên viết chữ Nho rất đẹp. 
 Và đột nhiên tôi được đọc một số bài thơ mang phong cách nhất nguyên của Đông Phương. Đọc thơ trước đây của Yên người ta thấy phảng phất St J.Perse – hoặc Valery – bây giờ thấy Tô Thùy Yên “Quy khứ lai từ” như Đào Tiềm quay về nơi bản trạch. Bài thơ không còn vẻ kiêu hãnh của một ý thức chinh phục mà mang vẻ ngậm ngùi chấp nhận:

Tưởng tượng ta về nơi bản trạch
Bãi bùn trơ trẽn thủy triều lui
Con còng ẩn nhẫn bò quanh quẩn
Càng nhẹ tênh hênh cõi ngậm ngùi.

Tại sao lại có con còng ở đây? 
Con còng làm liên tưởng đến con dã tràng ngoài bờ biển. “Dã tràng xe cát biển Đông – nhọc nhằn mà chẳng nên công cán gì?” 
Phải chăng đã đến lúc Tô Thùy Yên nhận ra sự hạn chế của kiếp người, có những miền “bất khả tri” mà trí lự con người chưa với tới được.
 Về nơi bản trạch đối với Tô Thùy Yên có nhiều ý nghĩa. Cái nhà của Yên ở Gò Vấp là nhà từ đường bao nhiêu đời ở đấy? Cái nhà không đơn thuần là một “dụng cụ” để ở, mà nó là môt phần đời ta, là chính ta.
 “Cái nhà là nhà của ta – ông cố ông sơ làm ra” nên cái nhà cũng như cái vườn, cái ngõ đều là sự tích yêu thương, là những liên hệ mà ta không làm sao dứt bỏ được. 
Về nơi bản trạch về nơi quê nhà (phải chăng le Royaume trong l’Exil et le Royaume mà Camus mơ tưởng cũng nằm trong nghĩa đó) đã dạy ta một điều: cái mà ta tưởng nó là cái không ta (le non moi) lại chính là ta. “Mình với ta tuy hai mà một – Ta với mình tuy một mà hai”.
 Cái nhìn nhất nguyên nơi Tô Thùy yên đã làm cho thơ anh từ đó về sau yêu thương hơn, thấm đượm hơn nhiều.
Nhưng có lẽ những năm tù cải tạo đã giúp chúng ta nhìn rõ cuộc đời hơn. “Ví thử cuộc đời bằng phẳng cả” chúng ta chưa chắc nhận ra chuyện ấy. Những chuyện nhỏ nhặt nhưng có giá trị rất cao.
 Không đi tù, không thường xuyên đói khát chúng ta làm sao biết được hạt cơm nó quý như thế - không xa vắng cửa nhà, chúng ta làm sao hiểu được cái thắm thiết trong vòng tay vợ, cái âu yếm trong cái hôn con.
 Người tù lưu đày, ngày trở về cảm ơn trời đất, cảm ơn vợ con, cảm ơn hoa, cảm ơn lá cỏ.

Ta nhìn lá cỏ long` mê mẩn
Nghĩ tới đời ràn rụa thâm ân … 
 .....
Tôi đi về nhà có mang theo “Ta về”.
 Tôi đọc thơ bạn cho nhà tôi nghe:

Ta về như tiếng kêu đồng vọng
Rau mác lên bờ đá trổ bong
Cho dẫu ngàn năm em vẫn đứng
Chờ anh như biển vẫn chờ sông
Ta gợi thời gian sau cánh cửa 

Nỗi mừng ràn rụa mắt ai sâu
Ta nghe như máu ân tình chảy
Từ kiếp nào xưa tưởng lạc nhau
Ta về dẫu phải đi chân đất
Khắp thế gian này để gặp em
Đau khổ riêng gì nơi gió cát
Hè nhà, bụi chuối thức thâu đêm

Đọc đến đoạn này, nhìn lên thấy nhà tôi đã nhạt nhòa nước mắt.
                                                             Phan Lac Phuc'

Thứ Sáu, 19 tháng 7, 2013

If Tomorrow never comes



Chẳng ai trong chúng ta biết trước được ngày mai.
Ngày mai mọi chuyện có thể hoàn toàn khác những gì ngày hôm nay người ta nghĩ. Hãy nắm lấy từng giây phút, khoảnh khắc đối với những người ta yêu thương.

Thi thoảng vào giữa đêm
Tôi thức dậy và ngắm em ngủ
Em đang chìm vào giấc mộng bình yên
Nên tôi tắt đèn và nằm đó trong bóng tối
Rồi một ý nghĩ thoảng trong đầu
Nếu như chẳng bao giờ tôi còn thức dậy vào buổi sáng
Liệu em có nghi ngờ cảm giác của tôi về em trong trái tim.

Nếu ngày mai chẳng bao giờ đến
Liệu em có biết tôi yêu em đến nhường nào
Liệu hằng ngày tôi đã cố gắng mọi cách để thể hiện rằng em là người duy nhất của tôi
Nếu như thời gian tồn tại của tôi trên trái đất này kết thúc
Em sẽ phải đối mặt với thế giới này mà không có tôi
Tình yêu tôi đã trao em trong quá khứ
Có đủ để tồn tại mãi mãi
Nếu như ngày mai chẳng bao giờ đến.

Tôi đã từng mất những người thương yêu trong đời mình,
Những người chẳng khi nào biết được tôi yêu họ biết bao
Giờ đây tôi sống trong niềm hối tiếc
Rằng những cảm xúc thật của mình sẽ chẳng còn dịp để bộc lộ,
Vì thế tôi tự hứa với mình
Rằng mỗi ngày sẽ nói với em, em có nghĩa với tôi biết bao
Để tránh đi tình cảnh
Chẳng có cơ hội thứ hai để bộc lộ.

Nếu ngày mai chẳng bao giờ đến
Liệu em có biết tôi yêu em đến nhường nào.
Liệu hằng ngày tôi đã cố gắng mọi cách để thể hiện rằng em là người duy nhất của tôi
Nếu như thời gian tồn tại của tôi trên trái đất này kết thúc
Em sẽ phải đối mặt với thế giới này mà không có tôi.
Tình yêu tôi đã trao em trong quá khứ
Có đủ để tồn tại mãi mãi
Nếu như ngày mai chẳng bao giờ đến.

Vì thế hãy nói với người bạn yêu
Những gì bạn thật sự nghĩ
Nếu như ngày mai chẳng bao giờ đến...

Trên đây là lời dịch bài hát rất tuyệt vời này. 
Khi nghe xong bài hát bạn hãy gửi bài hát này đến những người mà mình yêu quý...
Để họ biết bạn quý yêu quý họ đến chừng nào, và cùng để họ cảm nhận, trân trọng sự quý giá của mỗi khoảnh khắc bên nhau.


  If Tomorrow Never Comes
author : Ronan Keating


Sometimes late at night
I lie awake and watch her sleeping
Shes lost in peaceful dreams
So I turn out the lights and lay there in the dark
And the thought crosses my mind
If I never wake up in the morning
Would she ever doubt the way I feel
About her in my heart
(chorus)

If tomorrow never comes
Will she know how much I loved her
Did I try in every way to show her every day
That shes my only one
And if my time on earth were through
And she must face the world without me
Is the love I gave her in the past
Gonna be enough to last
If tomorrow never comes
cause Ive lost loved ones in my life
Who never knew how much I loved them
Now I live with the regret
That my true feelings for them never were revealed
So I made a promise to myself
To say each day how much she means to me
And avoid that circumstance
Where theres no second chance to tell her how I feel

chorus

So tell that someone that you love
Just what youre thinking of
If tomorrow never comes
St


                                                                 

Thứ Năm, 18 tháng 7, 2013

Rồi một ngày biển sẽ chết















Vẫn đó những hàng phi lao xanh muốt
Nhưng sợ có một ngày
Khi phi lao chẳng còn rì rào nữa
Bởi chẳng còn gió từ biển mẹ hời ru
Khi đó, những hàng cây gục chết!

Vẫn những bờ cát dài vàng óng

Những ngọn sóng êm
Ngày ngày còn hẹn hò
Và ôm ấp, âu yếm nhau.


Nhưng nếu lỡ một ngày
Cát chẳng còn vàng
Và sóng chẳng còn dịu êm
Liệu rằng sẽ có thêm một mối tình tan vỡ!
Anh biết lâu nay
Biển vẫn giỏi giấu buồn
Bởi đã lần nào thấy biển gào, hay khóc
Nhưng một khi biển chẳng còn là mình nữa

 .....
                       HTAn

Audio Quê Nhà (Truyện Ngắn)



Thứ Tư, 17 tháng 7, 2013

A kidney a golden heart -Tấm lòng vàng

                                              writer's brother & Hunter Brown
Montreal về đêm , những ngọn gió nhẹ nhàng dìu dịu mát thổi vào hồn.......nhẹ nhàng , êm ả......... như 1 lời ru êm đềm..
. Tôi ngồi bệt trên thảm cỏ nhung mềm , ngay trước lề đường ....." chổ ngồi first class " , trước mặt tôi cả bầu trời đêm đang nở hoa.
Những chiếc bông lửa bắn tung lên không gian huyền hoặc , nở tung ra những đóa hoa đủ màu rồi lơ lửng như những vì sao long lanh , long lanh.....
Hôm nay đêm mầu nhiệm , đêm diệu kỳ...như những chuyện diệu kỳ vẫn còn có thể xảy ra trong cuộc đời này , và đêm nay...lần đầu tiên tôi biết tin vào những điều mầu nhiệm.........
- Hunter này , tao vẫn không thể nào tưởng tượng được , mày chịu làm chuyện đó cho anh tao !! Men !!! You didn't know each other ! Có 6 billions con người ta trên trái đất này !

 What's a chance mà tụi mày có thể gặp nhau..
Hai con người lạ hoắc , không hề quen biết nhau...

Để rồi hai ngày nữa , 1 phần thân thể mày sẽ nằm lại trong thân thể anh tao
Cho anh tao cái sự sống , cái phần đời mà có lẽ nếu không có mày nó sẽ vuột mất qua tầm tay !!!
- Yeah what's a chance ! Tao nhớ đêm đó , 3 giờ sáng, tao có 1 ý nghĩ ...nên làm 1 cái gì đó...cho đời...như...donations 1 trái thận chẳng hạn , why not ! 

Tao lang thang trong net ở cái site matching donner , kiếm 1 người ở Canada , Tao không thích phải qua Mỹ....rồi tao đọc thấy cái message của anh mày.........
A kidney from a golden heart.......
Tao đọc cái message...và bỗng nhiên không ngủ được..
Sau đó tao cứ bị ám ảnh mãi bởi cái ý nghĩ , this man need something i could give !

Cái ý nghĩ đó nó cứ quấn chặt lấy tao và tao.... viết thư trả lời cho anh mày !!
- Wow ! This man need something i could give !!

 Such a wonderful thought !
Tao cảm phục mày đã có những ý nghĩ..." lạ lùng " như thế !
- Làm gì lạ? Hunter bật cười , quay người gần như nằm dài trên thảm cỏ. Tao chỉ sợ tao....sống không nổi với cái ý nghĩ là tao có thể làm gi cho anh mày mà tao đã không làm !!
Hắn bỗng quay lại nhìn thẳng vô mặt tôi.......

 Mày tưởng tượng đi , 1 cái đời sống luôn luôn bị dằn vặt vì cái ý tưởngCó 1 người chết hay bị gì gì đó vì mày đã không làm những gì mày có thể. men What'a a hell !
Mày nghỉ sống vậy vui lắm hả? 

Mày nghỉ sống vậy có đáng gọi là 1 đời sống không?
Tôi quay hẳn người lại , nhìn thẳng vào Hunter.........
. Câu nói nhẹ nhàng , trầm tỉnh , bằng cái giọng đều đều của 1 tên thanh niên to lớn dềnh dàng , mà mặt mày non choẹt , thua tôi đến gần nửa con giáp như 1 trận địa chấn làm tôi lao đao
-Ồ thì ra là vậy đó , nhẹ nhàng thôi , giản dị thôi !
Ôi những tấm lòng vàng !

 Người ta có thể chịu những đau đón thân xác , những nguy hiểm tính mạng , chịu mất đi một phần thân thể mình cho 1 kẻ không quen , không bà con thân thích , không họ hàng ruột thịt chỉ vì 1 ý nghĩ giản dị mà vô cùng cao quý........ Vâng.... giản dị vô cùng..
..Người này đang cần những gì tôi có thể cho..
Ồ thì ra cuộc đời chỉ có thế thôi bạn ạ...


Cuộc đời là CHO...... CHO hết tất cả những gì mình có thể !!
Tôi không cầm được nước mắt , cũng như bây giờ đây ngồi viết những hàng chữ này , tôi cũng không cầm được nước mắt !
Hôm nay , khi tôi ngồi đây viết những hàng chữ này , thì trong kia, anh tôi và Hunter đang nằm trên bàn mổ !
Người ta sẽ chuyển 1 trái thận của Hunter sang người anh tôi , chuyển cho anh tôi 1 phần sự sống từ cái tấm lòng vàng kia !!
Tôi cầu nguyện cho họ ! 

Tôi cầu nguyện cho tất cả mọi người , cho những tấm lòng vàng vẫn còn tồn tại trong cái cuộc đời tưởng như đầy bạo ngược !
 Tôi biết tất cả mọi chuyện đều có thể , nhưng tôi vẫn tin chắc rằng cuộpc đời không thể nào quay mặt với những tấm lòng vàng !
Chiều nay.... tôi sẽ có tin vui !
Chiều nay tôi sẽ gặp lại những người thân của tôi , mạnh khoẻ và vui vẻ.........

 Ừ những người thân của tôi mà... 1 phần thân thể của Hunter đã nằm lại trong gia đình tôi thì he chắc chắn phải là người thân của tôi rồi chứ ! Đã từ lâu tôi vẫn hằng mơ ước có 1 ngày tôi sẽ có 1 đứa em trai..
Tôi vừa đi thăm anh về
Anh tôi đã ra phòng hồi sức , còn yếu , nhưng thận đã hoạt động ! wow , mới ráp vô có hai tiếng mà Creatinine đã giảm mất 80 points !!
Tôi ghé thăm Hunter , he đã tỉnh táo và...nói huyên thuyên như hôm qua !!!! ( Tôi quên nhắc là he....nói nhiều ghê gớm , tôi bảo he co a golden heart và he luôn thêm vào....and a golden tongue He vui mừng vô cùng khi biết trái thận chạy tốt. ( yeah , i know that kidney , he have to work overtime now !
He bảo rằng , he....biết ơn anh tôi !
Qua cuộc thử thách này he nhìn cuộc đời bằng con mắt khác hẳn , he cảm thấy cái mạng sống con người quí giá vô cùng , và he sẽ sống 1 cuộc đời rất là có ý nghĩa kể từ hôm nay......
Nghe he nói mà tôi khóc !!! tôi muốn nói với Hunter rằng cái mạng người quí giá như vậy đó , cái đời sống này vô giá như vậy đó mà có những con người sẳn sàng chia sẽ cho một người không hề quen biết !
Rằng " món quà " mà he đã tặng cho anh tôi là một món quà cao cả nhất mà một con người có thể tặng cho một con người.....
he đã cho mẹ tôi 1 người con , cho chị tôi 1 người chồng, cho cháu tôi 1 người cha.....và cho tôi 1 người anh mà tôi thương mến nhất trong đời !
Tôi không muốn nói lời cám ơn với Hunter , vì đối với tôi mọi ngôn ngữ dường như vô nghĩa........
Tôi chỉ muốn Hunter hiểu được rằng , chính bản thân tôi , tôi không có cha từ những ngày rất bé.... , tôi có thể lớn , có thể trưởng thành và có thể gọi là thành công trong đời.,.nhưng tôi sẽ chấp nhận mất hết những thứ mà tôi có , thậm chí tôi chịu mất 1 cánh tay , 1 bàn chân, 1 con mắt.. để được có cha tôi dù chỉ 1 ngày thôi trong đời ! và đó là cái món quà kỳ diệu mà Hunter đã tặng được cho hai đứa cháu tôi !
Mai này đây , cháu tôi sẽ lớn , sẽ có bàn tay 1 người cha đưa cháu tôi bước xuống cuộc đời ..

 Ngày cháu tôi đội mũ ra trường , sẽ có ánh mắt , nụ cười của người cha đầy hãnh diện
.Những giờ phút thiêng liêng ấy của 1 đời người chỉ có thể có........nếu cuộc đời còn có những tấm lòng vàng......
                                               t/g TiTi
                                                         2008
--- tks for sharing Ti , real story ,Hunter B. a good guy !

Thứ Ba, 16 tháng 7, 2013

Rhythm of the rain


Những cơn mưa có làm cảm xúc của bạn thêm thi vị? Hãy thử cảm nhận bản nhạc "Rhythm of the rain" của The Cascades qua hình thức hoà tấu guitar đầy lãng mạn, mượt mà nhé. Và nếu có thêm một ly cafe nữa thì thật tuyệt !

Khi mà cuộc sống càng ngày càng diễn ra hối hả, vội vã thì có lẽ những cơn mưa thường đem đến cho lòng người những cảm xúc mới lạ và lãng mạn,đánh thức những rung động khuất lấp ngủ yên đâu đó trong tâm hồn. ...
Sáng nay trời âm u mây đen trĩu trịt rùi mưa rào rào, nhẩn nha nhấp từng giọt cà phê trong quán nhỏ ven đường, ngẩn ngơ lắng nghe vang đâu đó ca khúc quen thuộc và dễ thương của The Cascades-"Rhythm of the rain".
Ta hình dung ra cơn mưa như một ngươi bạn nhỏ của chàng trai để anh ta trút hết nỗi niềm: "Listen to the rhythm of the falling rain.Tellling me just what a foll I've been" (Những giọt mưa đang gõ nhịp ngoài cửa sổ,nói rằng tôi đã là một anh chàng khờ khạo biết bao). 

Sự ra đi của cô bạn gái đã đem lai cảm giác cô đơn trống trải trong tận đáy sâu tâm hồn chàng trai.
Cô đã "say goodbye"với cậu để tìm kiếm một niềm vui mới,một hạnh phúc mới,mà không hề bít rằng mình đã mang theo luôn trái tim của chàng trai(The only girl I care about has gone away. Looking for a brand new start).
Và giờ đây, chính những giọt mưa đang tí tách gõ nhịp đều đều bên ngoài khung cửa sổ lại là người cùng chàng trai chia sẻ nỗi buồn - 1 nỗi buồn trong trẻo rất đỗi nhẹ nhàng của trái tim mới chớm, với những "kể lể" rất trẻ con: frown: Rain please tell me now does that seem fair. 

For her to steal my heart when she don't care. I can't love another when my heart's somewhere far away"( Này mưa,mưa hãy nói với tôi rằng chuyện cô nàng đánh cắp trái tim của tôi rồi bỏ chạy thật chẳng"đẹp"chút nào.
Làm sao tôi có thể yêu một ai khác khi mà trái tim mình đã bị mang đi?).
  Phần lớn chúng ta yêu thích bài hát này một phần vì lyric khá giống với tâm trạng hay buồn vu vơ, thấy chuyện gì cũng to tát, lớn lao, mà không nghĩ rằng đó mới chỉ là những cảm xúc ban đầu, sẽ nuôi dưỡng tâm hồn chúng ta trở nên trong sáng và đẹp đẽ hơn....
Có ai lại không bị mê hoặc bởi giai điệu organ vui tươi và trong văn vắt của ca khúc này? 

 Và mưa ơi, mưa cứ rơi rơi đi ...

                                   Phạm Lê Hoàng


                                                      

Thứ Hai, 15 tháng 7, 2013

Tay tư


Lâu ghê không thấy chị Quỳnh Giao viết về nhạc, đọc những bài viết về nhạc cổ điển, các nhạc cụ, cách thưởng lãm giàn nhạc giao hưởng v.v đều có một điểm chung chung nhạc phản ảnh cách sống của từng thời kỳ . 
 Cách đây vài thập niên các bài hát Thương Hoài Ngàn Năm của nhạc sĩ Phạm Mạnh Cương hay Tình Chàng Ý Thiếp của Y Vân viết theo ý Chinh Phụ Ngâm của Đặng Trần Côn bà Đoàn Thị Điểm diễn Nôm được phổ biến, và các bà các cô yêu thích vô cùng, vì thời ấy đàn bà con gái yêu chỉ một người, lấy chỉ một người, người ấy có ra ma hay vào mả cũng chỉ một và một, theo đúng với tôn chỉ ở nhà hầu bố, đi lấy chồng hầu chồng chẳng may chồng có chết thì hầu con, rồi hàng xóm láng giềng, nhà bên vách phải nhìn ngó xem “cô ấy” “bà ấy” thế nào, nhà bên vách trái ngóng giờ đi về với ai, ai đón ai đưa mà thành có kỷ cương, có ranh giới rõ rệt, các cô be bé nghe nhạc theo chị, theo mẹ cũng bị ám vào lòng, nên khi lớn lên cũng giữ trong đầu:
- Ngàn năm thương hoài một bóng người thôi
Tình đã trao rồi mộng khó nhạt phai
Trăng khuyết còn có khi đầy
Ngăn cách rồi cũng sum vầy
Yêu ai yêu hoài ngàn năm . . .”
Rồi
- Thiếp bên song cửa nhìn trăng úa
Chàng ngoài chân mây gội mưa bay
Trời đày chia ly làm tê tái
Biết bao giờ nguôi
Ngày ngày ra đứng trước thềm nhìn theo lối xưa
Thấy xanh ngàn dâu mà bóng câu nay tìm đâu ....
Từ chàng xa vắng má hồng điểm trang với ai
Thẫn thờ trâm lệch hờn duyên lỡ
Lỏng vòng lưng eo sầu tương tư . . . .


Cả một đoạn dài chinh chiến sau 1954 đến 1975 nhạc là nỗi niềm nhớ nhung, tình yêu tha thiết nồng nàn, có bị phụ rẫy cũng trách cứ chút chút gọi là có hương có hoa,
- Anh hãy về đi với vợ hiền và đàn con nhỏ còn ngây thơ, mình em một bóng đơn côi . . . .
Thê thảm hơn nữa
- Lá xa cành, héo sầu cả tuổi xanh
Anh bỏ đi rồi, buồn lắm anh ơi!
Đời người con gái một lần mất người yêu dang dở cả cuộc đời.
Những ân tình vẫn còn nằm ở đây, sao nỡ quên rồi, để đó cho ai . .


 .(Đổi Thay – Lê Mộng Bảo)

- Thôi anh đi về đi, xa xôi rồi thăm nhau mà chi
duyên không tròn lưu luyến càng thêm đau buồn.
Thôi anh đi về đi Ðau thương nầy em xin dành mang
Anh đi về đi cho vui lòng “người ta”
(Nghẹn Ngào – Lam Phương)

 trên tờ nhạc ghi là Chậm – Rất Buồn .
Chàng thì trách cứ như vầy:
- Anh về gom lại thơ xưa, hàng ngàn trang giấy mỏng xanh màu, gom cả áo lạnh ngày xưa anh đem ra đốt thành tro tàn . . .


 (Cho Vừa Lòng Em
 – Nhật Ngân)
bằng giọng hát của anh Chế Linh thì ôi thôi con bé lên chín tuổi đầu, cũng phải rơm rớm nước mắt tự hứa với lòng không bao giờ để chuyện ấy phải xẩy ra, phải thêm vào cho rõ, thuở xưa ấy nhạc phát đi bằng cái máy radio văng vẳng trong xóm, không nghe không được, vả lại con gái lớn nhanh “nữ thập tam” nên tám chín tuổi nghe nhạc kiểu ấy đã hiểu đâu vào đâu rồi.
Nói chung các bài nhạc tôi nhớ lõm bõm nêu trên được quần chúng yêu thích đến nỗi các nhạc sĩ thường nghèo ngày ấy, có khi mua được cả xe hơi vì theo đúng thị hiếu, đúng tình trạng yêu thương của các đôi nam thanh nữ tú, dù lời hát có hơi “mặn” vì thêm thắt nhiều quá; của ở đâu, chữ ở đâu ra mà có cả ngàn trang giấy mỏng xanh mầu hở trời.

Nhưng đến bây giờ thì tôi nghe nhạc từ “trong” chuyển ra thế này:
-Một người đi với một người
Một người đi với nụ cười hắt hiu
Hai người vui biết bao nhiêu
Một người lặng lẽ buồn thiu đứng nhìn
Dù sao cũng mối duyên đầu
Dù sao em cũng qua cầu là xong
Bây giờ chẳng biết làm sao
Lẽ nào gặp lại lẽ nào làm ngơ

Nhà em một bức tường thưa
Chiều nay nhớ quá thẫn thờ bước qua
Để nghe được tiếng em cười
Để nghe tôi rót một hơi thở buồn .


(Chuyện Ba Người – Quốc Dũng)

Tác giả có nói trên một băng video nào đó là nghe chuyện của anh bạn, nên viết thành ca khúc, nghĩa là nàng có hai người một lúc, không chỉ một người như cách đây vài thập kỷ nữa, thôi rồi ông Khổng đã theo bụi bay, thôi rồi còn đâu kín cổng cao tường, còn đâu lá trúc che nghiêng, còn đâu: thương hoài một bóng người thôi!

 Bài hát chuyện ba người được đón tiếp long trọng vì ôi thôi cô em tóc thả đuôi gà nào cũng có một chính – một phụ, không biết thì thôi, có biết thì cũng lặng lẽ buồn thiu đứng nhìn chứ không lẽ chết à.
Và một bài hát vừa được xếp hạng đáng kể có câu đầu rất ư “ấn tượng”
- Vậy là tôi đã trách, tôi đã trách lầm em, tôi tưởng em chỉ yêu thêm một người, nào ngờ đâu em còn ba người nữa, tôi xin lỗi em hay em phải xin lỗi tôi?
Thật lòng tôi cũng biết em đã dối lừa tôi . . .

 Em không như tôi nghĩ – em yêu một lúc bốn người sao! 
 Cuộc tình tay ba đã khổ đau, giờ tay bốn làm sao?
 Nước mắt chan hòa cùng nỗi đau”
Yêu hai người một lúc có thể vì còn suy nghĩ thiệt hơn, yêu ba người cũng hơi khó nghĩ, đến bốn người một lúc thì thật không hiểu nổi tình yêu là gì.
Nếu quả thật âm nhạc phản ảnh vấn đề xã hội, thì bây giờ phụ nữ quả có lấn lướt thật, quả có quyền hạn nhiều thật, mà đôi khi nhiều quyền hạn quá, lấn lướt quá cũng hơi hơi sợ, không biết rồi sẽ đi đến đâu.
 À nhạc này là nhạc “trong nước” ngày xưa thì bị cấm nhạc vàng “Yêu ai yêu cả một đời” bây giờ không hiểu phải gọi là nhạc màu gì cho “ Em yêu một lúc bốn người sao?” 

                                             Ngô Đồng

Chủ Nhật, 14 tháng 7, 2013

Cơm Nắm



Vào khoảng trước năm lên mười tưổi, có lần tôi suýt chết đuối ở ao làng. May mà các anh tôi vớt kịp.
Tối hôm đó, mẹ dắt tôi đi cùng, đến cái ao ấy. Mẹ bưng một cái rá đựng bẩy nắm cơm chim chim và mấy nén nhang.

 Đến bờ ao, mẹ thắp nhang rồi chao rá cơm trên mặt nước và khấn khứa:
- Bớ ba hồn bẩy vía thằng Bốn ( Bốn là tên tôi ) ở đâu thì về với mẹ...
Rồi mẹ cầm nhang vái tứ phía.
Những nắm cơm chim chim ấy chắc là thiêng lắm nên tôi khỏe mạnh lớn khôn dần, và vẫn sống cho đến khi viết những dòng này. Tôi lớn lên bên chính cái ao làng ấy trong sự yêu thương của cha mẹ, sự dùm bọc của gia đình, sự thương mến chở che của làng xóm quê hương...
Từ những nắm cơm chim chim " chao vía " ( nếu là con gái thì chín vía ), hoặc để cho trẻ ăn cho vui, tôi đã bao lần được ăn những nắm cơm khác nhau trong những hoàn cảnh khác nhau.
Lần đầu tiên đi xa nhà: mẹ đã gửi tình thương yêu của mẹ, hơi hướng của mẹ, bóng dáng của mẹ... qua nắm cơm trong mo cau vườn nhà.
Đêm trở trời, nằm trong nhà bỗng nghe đánh " bộp " ngoài sân. Mẹ lụi cụi ra nhặt tầu cau vừa rụng, cắt bỏ phần lá để đun, còn cái mo cau giữ lại, cất đi.

 Ngày con đi xa mẹ lấy tấm mo cau đã khô, dấp nước, bới cho con nắm cơm vừa xới ở nồi ra, thơm ngát.
 Mẹ cũng gói theo một dúm muối vừng gói trong lá chuối tươi đã lau sạch. 
Mùi vừng thơm lựng, thơm khắp xóm, vừa bùi vừa ngậy, ăn với cơm nắm nó hợp nhau như cau với trầu, như cốm với hồng, như dưa hành với bánh chưng, như cô dâu với chú rể, như...
Trên chuyến tầu thủy chạy dọc dòng sông mênh mông và không biết chảy về tận vùng nào, tôi giở nắm cơm ra ăn và nghẹn ngào. Gạo mới thơm ngọt mùi cốm, hòa vào mùi thơm muối vừng, vừa ngọt đậm vừa dẻo mát khi đưa miếng cơm lên đầu lưỡi.

 Hình ảnh mẹ, hình ảnh xóm làng hiện lên trong khi tôi nhai thong thả miếng ngọc thực ấy giữa hơi ngòn ngọt của dòng sông đầy phù sa, giữa hơi mo cau đã mềm đi vì hơi cơm chín...
Mẹ thương con cả khi con đã đi xa, đã ra khỏi vòng tay mẹ. Con đi xa đến đâu vẫn là gần mẹ, gần quê hương đồng lúa, không xa được cái hồn những lời không nói của mẹ gửi theo. Nắm cơm đã thành hình bóng mẹ, thành hình bóng quê nhà...
Cùng khoang tàu với tôi cũng có người giở cơm nắm ra ăn. Có người gói cơm nắm trong tàu lá chuối, lá đã tái đi một mảng, hệt như miếng lá chuối trên miệng nồi nước lá xông giải cảm. Có người gói trong giấy báo giở cơm ra có cả những chữ in, được in ngược lại trên da thịt nắm cơm. Có người gói trong màng mỏng hiện đại.
Cách ăn khác nhau. Có người chỉ dùng tay bẻ ba bẻ tư nắm cơm rồi cầm lên mà cắn những miếng thật to. Có người dùng con dao thật sắc cắt nắm cơm thành từng thỏi nhỏ, vuông vức, trông như những thỏi giò lụa trắng tinh. 

Nhìn những thỏi cơm đặt thứ tự bên nhau, đều tăm tắp, cảm giác ngon, thèm ăn tăng lên đến mấy lần.
Thức ăn thật khác nhau. có người ăn với giò chả, có người có ruốc bông, có người có lạp xường, thịt gà rim... Chỉ giống nhau ở chỗ có những nắm cơm đều từ hạt gạo mà nên, đều ngon lành, chắc dạ, sạch sẽ, hẳn người ở nhà mong người đi thuận buồn xuôi gió, chắc dạ cứng chân.
Nắm cơm mà bẻ ra thì quả là mất ngon. Nó chỉ còn lại là những tảng những vừng cơm cạnh nồi, lại rắn chắc, nguội tanh. 

Phải nâng niu, nhẹ nhàng, phải gọt phải cắt, phải ăn thong thả, tay cầm miếng cơm đưa lên miệng vừa nhai vừa ngẫm nghĩ một điều gì... có thể ân tình của người ở nhà mới thấm sâu tận đáy lòng người đi, dù đường ngắn hay dặm dài...
Xôi đỗ xanh đỗ đen hoặc cơm nếp trắng bới vào mo cau hay lá chuối vẫn chỉ là cơm nếp, không thể giống cơm nắm gạo tẻ. Cơm tẻ là mẹ ruột.

 Cơm nắm chính cũng là mẹ ruột. Và muối vừng đậm vị dân dã đi đôi với cơm nắm quả là thần tình, sáng tạo.
Một lần khác tôi đi xa, ngồi nghỉ dưới bóng mát một cây cổ thụ ở lưng đèo. 

Giở cơm nắm ra ăn, gió đồng đưa hương lúa từ dưới thung lũng lên, đất đỏ thấm vào gan bàn chân, cây xanh toả bóng mát trên đầu... càng thấm thía vị cơm nắm mẹ cho mang theo dọc đường xa ngái.
Mẹ tôi không còn. Người bạn đời chung thủy của tôi lại học cách của mẹ truyền cho, thường gửi theo đường xa cho tôi những nắm cơm ân tình hệt như ngày cũ. Cái từ " truyền thống " dùng nhiều quá hóa nhàm, vậy nên gọi tâm tình ấy là gì nhỉ ? Hỡi những người thương mến của tôi?
Tiệc tùng chỉ là đôi khi và cũng không phải là của tất cả mọi người, nhất là những người bình thường chúng ta. Ai đã nói câu ấy hay lời nói của nắm cơm?
Sơn hào hải vị, nem công chả phượng, bào ngư yến sào... là món ăn cao quý. Và ai mà chẳng từng ít ra được một lần ăn bữa cỗ linh đình, nhiều người còn ăn thừa mứa kiểu hiện đại, quá nhiều tiền bất chính hoặc không bất chính.
Chắc, dù là ai, đang sống sang trọng, ngày nào cũng đặc sản phát ngấy cũng không thể nào thoát được những bữa cơm nắm dọc đường. Nắm cơm không hợp với khăn bàn trắng, không ưa cùi dìa phóng xét. Nó là đồng quê, là gian khó, là tiết kiệm, là phòng xa... Không hiểu có hay không người nào quá quen bơ sữa mà quên mất vị cơm nắm? Có không nhỉ?
Không riêng nắm cơm người thân gửi cho. Ở nhiều bến tàu bến xe, ở trên tàu nữa, có những hàng cơm nắm bán rao để thuận tiện cho khách đi đường, dù là lữ khách tha hương hay bà buôn chuyến... những con người kẻ vội vã, kẻ thiếu mái ấm một gia đình, thiếu bàn tay chăm sóc.

 Những nắm cơm như thế chỉ là đỡ đói lòng khi nhỡ độ đường, vỗ yên cái dạ dày tàm tạm. Nó chẳng ngon lành được.
Và có thể nào quên năm đau thương Ất Dậu, 1945, có hàng triệu người không có nổi một nắm cơm, trong khi có rất nhiều hàng cơm nắm ở mọi nơi mọi chỗ. 

Nắm cơm lúc ấy hình tròn hơi dẹt và lõm một chút ở giữa, có lẽ là chỗ để chút muối vừng hoặc chí đơn giản muối rang. Ăn cầm hơi mà sống qua ngày. 
 Cái nắm cơm đơn sơ ấy nó có sức mạnh ghê gớm, có thể nặng bằng một đời người vì có thể cứu sinh mạng một con người nếu đúng luc'. Bởi có ai cũng có nắm cơm như thế mà ăn đâu.

                                                                              B ,Son