Có một vị thiền sư trú trong túp lều tranh ở trên núi, một buổi tối khi
đi thiền hành trở về, nhìn thấy một tên trộm đang chiếu cố túp lều tranh
của mình nhưng tìm không được vật gì cả.
Ngài bèn cởi chiếc áo ngoài
đang mặc trên người và đứng ngoài cửa đợi tên trộm ra, vì ngài sợ làm
kinh động tên trộm.
Tên trộm vừa quay ra thì gặp thiền sư, trong lúc tên trộm hốt hoảng vị thiền sư liền nói: “Anh
bạn! đường sá xa xôi vất vả lên núi thăm tôi, tôi không đành lòng để
anh về tay không, đêm khuya rồi, khoác chiếc áo này mà về cho đỡ lạnh".
Nói xong ngài cầm chiếc áo khoác lên thân tên trộm. Tên trộm xấu hổ, cúi đầu rồi chạy thẳng xuống núi không dám nhìn lại.
Thiền sư nhìn dáng tên trộm khuất dần trong núi rừng mờ mịt, không ngừng thương cảm nói: “Rất đáng thương, tôi muốn tặng cho anh cả vầng trăng để chiếu sáng con đường cho anh xuống núi".
Vài hôm sau, khi thiền sư đang mở to đôi mắt nhìn ánh bình minh xuất
hiện, thì nhìn thấy chiếc áo mà ngài khoác lên thân tên trộm mấy hôm
trước đó được xếp rất ngay ngắn đặt trước cổng, thiền sư vui vẻ nói: “Cuối cùng thì ta cũng đã tặng anh ta cả vầng trăng sáng rồi”.
St
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét