Trang

Tìm kiếm Blog này

Thứ Tư, 24 tháng 4, 2013

DON HO : Kỳ thị.



Cặp đôi Á Châu cũng còn tuơng đối trẻ trẻ xếp hàng lên phi cơ vai khệ nệ túi xách, tay kéo valise, tay còn lại lỉnh kỉnh mấy bọc đồ ăn lẹ (fastfood) của tiệm Burger King cùng 2 ly nước loại "super size" to tổ bố...
Phải mất cũng khá thời gian sắp xếp mớ đồ lủng củng rồi mới ổn định được chỗ ngồi của mình.

 Anh chị chỉ chỏ nhau lật mặt bàn xếp xuống cái "đùng" rồi bắt đầu "bầy đồ hàng..."...
Vừa sửa soạn vào tiệc thì loa báo máy bay sửa soạn lùi ra phi đạo và "Yêu cầu hành khách tắt phone, thắt dây an toàn, kéo ghế thẳng lên & xếp bàn trở lại chỗ cũ..."
Tỉnh khô nhai khoai tây chiên cho đến khi cô tiếp viên hàng không bước ngang trông thấy và yêu cầu thêm lần nữa thì họ mới tỏ vẻ không mấy bằng lòng, và rồi cũng phải gom mớ bánh trái lại, bỏ lên đùi nhưng lúng túng lắm với 2 ly nước to.
Cô tiếp viên hỏi họ có muốn bỏ những ly nước đi không, họ từ chối! Cuối cùng 2 ly nước được bóp dẹp lại đôi chút rồi nhét vào cái túi ở lưng ghế trước mặt.

 Bởi bị bóp lại trong khi đầy nước nên nước liên tục ứa ra trên đầu ống hút theo với đường lăn bánh của phi cơ...
Bỗng sực nhớ chi đó, anh rút phone trong túi áo ra bấm bấm rồi nói như hét vào phone, giọng kim vút cao:
- "À Hoà hả, máy bay tao sắp bay rồi nhe mậy..."
Í chu choa ơi, té ra họ là người ... đồng huơng Việt Nam mình!
- "Hả, giờ đáp hả? Chờ tao chút nha..."
Quay qua chị ngồi bên cạnh:
- "Em, lấy vé ra cho anh..."
Trong khi chị loay hoay tìm kiếm, anh quay qua bắt chuyện trên phone kéo giờ:
- "À, gia đình khoẻ cả hả mậy?"
Loa phóng thanh trên máy bay lại rục rịch nhắc nhở:
- "Một lần nữa, máy bay đã trên phi đạo, những điện thoại di động của quí khách phải được tắt hết..."
Tỉnh khô như không:
- "Sao bà xã mày bịnh hoài zậy mẩy? Mày làm gì mà bã cứ bịnh hoài zị hả? há há há..."
Trên đầu máy bay, cô tiếp viên ngó lom lom, rời ghế tiến lại:
- "Thưa ông, máy bay sắp cất cánh ông làm ơn tắt phone..."
Dường như bên đầu máy bên kia léo nhéo hỏi gì đó, anh chàng vẫn xổ tiếng Việt:
- "Ờ thì mấy con nhỏ Mỹ làm trên máy bay nó bắt tao cúp phone đó mà.

 Cái con cà chớn cà cháo, chờ chút vẫn được mà..."
Cô tiếp viên dường như mất đi một nửa sự bình tĩnh nhà nghề, bắt đầu lên giọng:
- "Thưa ông, ông phải tắt phone ngay lập tức!"- "Ậy, cái con khốn kiếp! Thôi nó gắt tao rồi, lát tao xuống tao gọi lại vậy nha. Bye!"
Lấy ngón tay bấm nút tắt phone rồi dơ lên ngang mặt cô tiếp viên:
- "Rồi nè. Thoả mãn?"
Cô tiếp viên rất chuyên nghiệp: "Cám ơn ông", rồi quầy quả trở ngược lại ghế của mình.
Anh đàn ông quay ngang qua chị con gái gắt gỏng:
- "Kiếm gì lâu vậy? Bây giờ làm sao báo để đón đây hả?"
- "Hồi nãy anh bỏ đâu, em kiếm hỏng ra? 

Anh có nhét trong túi quần hông?"
- "Nhét hồi nào? Nhét đâu mà nhét?"
Nói thế nhưng cũng nhấc nhẹ một bên mông lấy tay mò túi, rồi kéo ra được xấp vé...
Trong lúc xoay người, đầu gối anh ta quạt vào 2 ly nước nhét trước ghế. 2 ly nước đã sẵn đầy, bị bóp dẹp, rồi lại bị vật cứng quẹt ngang bật tung nắp nhựa ra, nước hất ra lênh láng, bắn ướt cả quần.
Chị la oai oái. Anh bật nhổm dậy nhưng bị dây thắt an toàn kéo ngược xuống lại.
Lấy tay bật lẹ dây an toàn ra, anh đừng phắt dậy, nhẩy tưng tưng với hy vọng hất ngược mớ nước xuống, nhưng nước đã ngấm vào quần ướt sậm.

 Chiếc túi trước ghế đã nhét ly, nước cũng òng õng nhỏ xuốngthành giòng...
Loa phóng thanh vội vã:
- "Máy bay đang di chuyển, tất cả mọi người đều phải ngồi tại chỗ với dây an toàn..."
Cô tiếp viên lại hồng hộc chạy xuống. Nguyên máy bay dáo dác quay đầu dòm theo:
- "Ông phải ngồi ngay xuống, máy bay sắp cất cánh."
- "Nhưng tui bị đổ nước nè, thấy không?!"
- "Ông bắt buộc phải ngồi xuống và cài dây ngay tức thời. Khi máy bay an toàn trên không rồi chúng tôi mới có thể vòng lại giúp ông được!"
Nhún vai một cách khó chịu, thả mình cái bịch trở xuống ghế ra vẻ rất miễn cưỡng rồi lại bật nhổm lên trở lại vì ghế cũng thấm nước lạnh, anh ta lẩm bẩm rủa vẫn bằng tiếng Việt:
- "Đồ cái con Mỹ trắng cà chớn, kỳ thị..."
Quay qua chị con gái đang khom lưng phủi nước khỏi quần áo, anh ta dấm dẳng:
- "Nước ngọt dính vậy rùi lát nữa kiến cắn chết cha luôn..."
Cô tiếp viên quay trở lại với một xấp dấy thấm dầy rồi hối hả trở ngược lên trở lại. 

Cô vừa ngồi xuống ghế mình, cài lại dây thì máy bay nhấc đầu khỏi mặt đất...
Tiếng máy đang rú to lắm, nhưng vẫn nghe được tiếng anh ta:
- "Nó phải lau nước trên ghế cho mình chớ..."

 Ở bên đầu này, kéo cái nón lưỡi trai xuống tận mũi để che mặt càng nhiều càng tốt. 
Úi chao, thật mắc cở muốn độn thổ luôn mà không có "thổ" để mà "độn" lúc này!!!
 Bụng lâm râm khấn, vái trời cặp đó đừng tự khai là người Việt Nam nha...
Vái trời đừng quay qua thấy tui cũng Á Châu mũi tẹt rồi hỏi chuyện tui nha, tui đang ngủ say lắm, tui không thức dậy để mà trả lời đâu...
Vái trời...
Vái trời...

                                        DonHo,blog
                                       April 23, 2013

                                        @@ tks again Don !!

 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét