Trang

Tìm kiếm Blog này

Thứ Tư, 10 tháng 7, 2013

Tạp ghi một chuyến đi

Chú hai.
- Gì?
- Chú hai, mua dùm con tờ báo đi chú.
Phạm nhìn mấy tờ tạp chí hình mầu loè loẹt trong tay thằng bé. Thực tình thì anh chả muốn mua, nhưng thấy thằng bé lễ phép, cũng tội. Cầm một quyển, nhìn sơ tấm hình cô gái ở trang bìa.
- Bao nhiêu một tờ?
- Dạ ba chục ngàn, chú hai.
Phạm đưa trả thằng bé tờ tạp chí và tờ hai mươi ngàn.
- Đắt quá! chú trả tiền tấm hình cô ca sĩ.
- ...?
- Thì chú coi rồi, không cần nữa, cháu đem bán cho người khác.
- Dạ, cám ơn chú hai.
- Sao cháu biết chú thứ hai?
- Cháu đâu biết đâu, kiêu đại dậy thôi chú, dậy chú thứ mấy?
- Cứ gọi là chú được rồi, không cần chữ hai. Ở nhà, chú áp út, chả nhẽ...
- Dạ, chú.
- Cháu uống gì không?
- Dạ thôi, khỏi đi chú.
- Ngồi xuống uống ly nước đi cháu, tí nữa bán tiếp.
- Dạ
Phạm nhìn thằng bé, thầm đoán “Thằng bé này chắc cũng quãng 10, 11 gì đó...”.. Chuyện 28 năm trước thoáng qua đầu Phạm như tia chớp, anh lầm bầm. “Ừ, hồi đó mình cũng chỉ lớn hơn thằng nhóc này 1, 2 tuổi chứ mấy. Đày thân kinh tế mới, khổ thật!”. Những kỷ niệm xiêu vẹo, lộn xộn quay lại. Anh còn nhớ một ngày mưa bão, mưa to lắm! một mình ngồi trong căn nhà tranh, nhìn dòng nước hung tợn từ trên cao đổ xuống, cuốn phăng đất, đá, cuốn phăng những luống khoai lang... trong lòng anh lúc ấy chỉ sợ duy nhất một điều. “Nếu mưa to hơn nữa, coi chừng nước cuốn mình và cả căn nhà tranh đi luôn...”.

 Hớp một ngụm nước mía, anh lan man. “Mình và thằng bé này hai nỗi khổ khác nhau, thời gian và không gian cũng khác, chỉ giống được một điểm...”
- Chừng nào chú dề bển chú?
Phạm cố tình trêu thằng bé
- Về bên nào? Nhà chú ở đây.
- Thôi đi chú, chú là Việt kiều, mới nhìn con biết liền.
Phạm cười xoà
- Ừ, hai tuần nữa chú về.
- Chú tên gì dậy chú?
- Phạm
- Không, cháu hỏi tên chú. Phạm là họ mà.
Phạm cười
- Thằng này lắm chuyện thật, mày muốn hỏi tên hay muốn...đặt tên cho chú? Ai cấm chú lấy tên Phạm?
- Dạ, nhưng mà...
- Đừng ấm ức. Tên tuổi là do cha mẹ đặt cho, cố gắng giữ gìn.

 Ừ, thật ra cũng có rất nhiều người tự đặt tên cho mình.
 Tên của loài người thường quá, họ chọn hoa cỏ, chọn cả tên chim chóc và loài vật để nghe cho lạ tai.
 Quyền tự do mà cháu. Sau này lớn lên, tiếp xúc nhiều cháu còn sẽ gặp nhiều cái tên kỳ lạ nữa.
- Tên thôi, cũng rắc rối wá há chú. 

Dậy ở bển chắc chú là kỹ sư hả chú?
- Sao cháu nghĩ chú là kỹ sư?

  Chú nói với cháu, chú là kỹ sư hồi nào?
- Dạ...
- Cháu đang sống với ai?
Thằng bé liếng thoắng, trả lời như trả bài
- Dạ, cháu ở nhà với má, với hai đứa em nhỏ. Ba cháu bỏ má cháu đi theo dợ bé hồi lúc cháu còn nhỏ, cháu chưa biết mặt ba, má cháu nói lúc đó cháu được mới có...chưa được một tuổi. Cả nhà cháu khổ lắm, có nhiều bữa không có cơm ăn...
Phạm cắt ngang
- Hai đứa em có phải cũng cùng cha với cháu?
- Dạ phải
- Vậy là cháu nói dối. Ba cháu bỏ nhà đi mất, vậy sao còn có hai đứa em?
- Dạ...
- Đừng nói dối, đừng nói xấu cha mẹ mình. Nghèo không phải là lỗi của ba cháu. Bây giờ nói lại từ đầu xem.
Thấy thằng bé có vẻ ngại ngùng, Phạm trấn an
- Chú thấy cháu ngoan lắm, cứ nói thật đi
- Dạ, cháu hổng có ba. Má cháu hổng biết ba cháu là ai hết
- Vậy mẹ cháu làm gì để nuôi ba đứa?
- Dạ, mẹ cháu yếu lắm chỉ ở nhà. Cháu bán báo, hai đứa em cháu bán vé số. Chiều tối tụi cháu đưa tiền dề
- Vậy có đủ tiền mua gạo không?
- Dạ, gạo thì đủ, nhưng mà có nhiều bữa hổng có đồ ăn
Nhìn Phạm một lúc, thằng bé nói giọng thành thật
- Hay là chú nhận con làm con nuôi đi, hả chú?
- Bậy, chú làm con chưa nên thân nữa là, làm cha ai được.

 Nhưng mà thế này, bốn ngày nữa chú sẽ đi du lịch ra Hà Nội, Hải Phòng, Hạ Long, Sapa các thứ, sau đó về Mỹ luôn. 
Chú còn ở đây ba ngày, muốn gặp chú cứ đến khách sạn Tân Hải Long, muốn ăn uống gì nói chú, chịu chưa?
- Dạ chịu
Cả hai trầm ngâm một lúc
- Ủa, mấy giờ rồi chú?
- Ba giờ chiều
- Chời! Nãy giờ ngồi đây gần hai tiếng. Thôi cháu phải đi bán tiếp chú ơi
Phạm móc vội trong túi một nắm tiền chẵn lẻ lẫn lộn
- Cháu cầm lấy, chiều về đưa cho mẹ, tiện thể cho chú gửi lời chào mẹ cháu
- Dạ, cám ơn chú, cháu đi há chú
- Ừ
Phạm đang ngồi nhìn theo thằng bé dần khuất bóng thì cô chủ quán bước đến gần
- Anh đừng tin lời mấy đứa quỉ này, anh cho nó tiền phải hông?
- Đâu có gì, toàn tiền lẻ
- Tụi nó chuyên môn nói dóc không hà, kể toàn chuyện đáng thương để xin tiền
- Theo chị thì nó không đáng thương?
- Dóc không mà đáng thương gì? Anh mới là đáng thương á!
- Hà hà...Nếu không đáng thương thì đáng...thưởng, thằng bé đóng kịch hay quá!
Cô chủ quán nhìn anh, lắc đầu bỏ đi. Cô không hiểu được đâu. Thật ra, anh đâu có cần biết thằng bé nói dối hay nói thật.

 Anh đâu có cho thằng bé tiền, anh cho chính anh đấy chứ, một anh nhỏ bé, khốn khổ của 28 năm trước.
                                                  T.Sinh

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét