Trang

Tìm kiếm Blog này

Thứ Ba, 6 tháng 11, 2012

Giọt Nắng


Buổi chiều nắng có đi hoang?
Thu sầu chưa muộn, đông sang lại về!
Mây mù phủ lồi sơn khê,
Sao em dứt bỏ lời thề cùng anh...?
Cầu ơn trên tỏ lòng thành
Nghiêng cho giọt nắng long lanh mắt huyền
Em đừng trách, phận thuyền quyên!
Mười hai bến nước nhân duyên bẽ bàng.
Tình ta thôi đã lỡ làng,
Trả anh giọt nắng đi hoang tóc buồn
Em như con sẽ lạc đường
Run run rũ cánh đau thương nghẹn ngào
Con tim rỉ máu kêu gào
Chua cay xót phận má đào hồng nhan !
Thôi đành duyên kiếp dỡ dang
Trả anh giọt nắng đi hoang cuối đời!

Nguyenquang

Film :One Litre of Tears-Japan



Phim rất hay.. Nội dung phim rất cảm động và truyền tải thông điệp đơn giản nhưng đầy ý nghĩa...
Các nhân vật thật và hư cấu đã kết hơp và bổ sung cho nhau rất tốt.
 Diễn xuất của các diễn viên đơn giản và rất chân thật.
. Khóc không phải vì bun khổ, mà khóc vì thương xót và đồng cảm với nhân vật Aya..
  Khóc vì nhận thấy mình đã sống không tốt như thế nào trong quá khứ, trong khi bản thân  ta  may mắn hơn rất nhiều người..

Chủ Nhật, 4 tháng 11, 2012

Chế Ngự Nỗi Buồn

 Cuộc sống hiện đại gấp gáp đem đến cho chúng ta nhiều nỗi phiền muộn. Căng thẳng, cô đơn, lo lắng, xung đột… Tất cả đều ăn vào nguồn năng lượng sống của mỗi chúng ta. Có khi nào bạn thấy mình buồn bã, chán nản, không còn nghị lực để tiếp tục?
Buông xuôi là một lựa chọn quá dễ dàng, nhưng bài viết này gợi ý cho bạn một số cách chế ngự nỗi buồn và đồng thời làm bản thân mạnh mẽ hơn, giúp bạn phần nào trong việc đương đầu với những trở ngại mới cuộc sống luôn mang đến.
Nếu bạn vốn không có xu hướng buồn rầu, nhưng một sự kiện nào đó khiến bạn nhất thời cảm thấy chán nản, có khá nhiều cách để bạn kéo mình ra khỏi trạng thái này và sớm quay lại với công việc, gia đình…
 Ngay bây giờ bạn có thể đứng dậy, đi lại vài phút, vươn vai mấy cái để xua đi cảm giác buồn chán.
 Việc ngồi lì một chỗ làm cảm giác buồn phiền kéo dài hơn, trong khi vận động làm bạn thấy cơ thể giàu năng lượng và tinh thần hào hứng hơn.Sau khi vận động, bạn có thể bắt tay vào làm một việc bạn luôn say mê, có thể là nghe nhạc, hát nghêu ngao, xem phim, đan len, đấm bao cát, 
…Mục đích là đưa tâm trí bạn vào trạng thái sảng khoái và say mê đến mức quên đi nỗi buồn, và khi làm xong bạn sẽ có nhiều tự tin và năng lượng đối phó với nó hơn.
 Bạn có thể lập sẵn một danh sách những hoạt động yêu thích để khi “cơn buồn” ập đến, bạn chỉ cần chọn một “vũ khí” trong danh sách này để đối phó.Một biện pháp “chống buồn” hiệu quả nữa là làm việc thiện. Bạn có thể làm tình nguyện, cũng có thể đơn giản là giúp đỡ ai đó vô tư, dù là bạn bè hay người dưng. 
Làm việc thiện khiến bạn tự hào và tự tin hơn về bản thân, đồng thời đem đến cho bạn cảm giác mình vừa đóng góp và thuộc về một cộng đồng lớn hơn. 
Nỗi buồn của bạn cũng không còn choán quá nhiều chỗ trong tâm trí bạn nữa.Cuối cùng, nếu nỗi buồn vẫn dai dẳng, có lẽ đã đến lúc bạn phải để cho nó tự giải tỏa một cách tự nhiên.
 Tìm một nơi vắng vẻ và khóc thỏa thích, lập một blog mới và xả hết nỗi ấm ức vào đó, viết một lá thư “nảy lửa” cho kẻ làm bạn đau khổ rồi đốt đi..
 …Quan trọng là để nỗi buồn đi đến đỉnh điểm của nó, đừng chống lại, vì sau giai đoạn này bạn sẽ cảm thấy tâm trạng của mình như đang quay ngược lại, đi từ chân dốc lên đỉnh dốc. 
Với một nỗi buồn kéo dài, quá trình này có thể phải lặp lại nhiều lần.Bài viết ngắn này nhằm giới thiệu vài cách đối phó với tâm trạng buồn chán có thể dễ dàng thực hiện ngay, nhưng với những bạn gặp vấn đề nghiêm trọng hơn, có thể cần đến ý kiến chuyên môn của nhà tâm lý. SHARE chúc các bạn sớm vui vẻ và yêu đời trở lại!

                                    Diệu Linh 

                                     @@ tks for sharing !

Thư Gửi Bạn Ta


Bạn ta,
Người đàn bà họ Hoạn trong Kiều là một người độc ác, mưu mô và nham hiểm.
 Nhưng nghĩ cho cùng, nàng cũng chỉ " … chút phận đàn bà, ghen tuông thì cũng người ta thường tình" như khi nàng xuống giọng năn nỉ Kiều xin tha tội.Ít người yêu nổi nhân vật này.
Nhưng tôi nghĩ dẫu sao, cũng có một việc Hoạn Thư làm được. Đó là ở đoạn Thúc Sinh trở về nhà, được Hoạn Thư bầy tiệc để mừng đoàn viên. Chính trong bữa tiệc rượu đó, Hoạn Thư mới ra tay cho Kiều một trận.
 Kiều được gọi đến hầu rượu cho Thúc Sinh. Thỉnh thoảng Hoạn Thư lại bắt khoan bắt nhặt, nhiếc móc Kiều đủ điều. Thúc Sinh ngồi đó "như dại, như ngây, giọt dài, giọt vắn, chén đầy, chén vơi".Cục cưng của Thúc Sinh bị vợ hành cho đến nơi đến chốn. Tàn tiệc rượu, Hoạn Thư bảo Kiều gẩy đàn cho chồng nghe. Kiều lên dây đàn rồi " bốn dây như khóc như than, khiến người trên tiệc cũng tan nát lòng". Thúc Sinh ngồi nghe Kiều đàn, bản nhạc buồn đứt ruột.
 Nhưng Thúc Sinh đau hơn nữa là ngồi đó, thấy cục cưng bị Hoạn Thư đầy đọa mà không dám hó hé một câu. Thúc Kỳ Tâm chỉ biết "cúi đầu chàng những gạt thầm giọt Tương". Thấy chồng nước mắt lã chã, Hoạn Thư bèn gầm lên: "Cuộc vui gẩy khúc đoạn trường ấy chi, sao chẳng biết ý tứ gì, cho chàng buồn bã, tội thì tại ngươi".Thúc Sinh đau khổ, ngồi chết trân nghe cục cưng bị mắng như tát nước vào mặt. Hoạn Thư thực ra, dùng bản nhạc buồn cũng chỉ là một cái cớ để cho Kiều một trận, cho Thúc Sinh biết tay .
 Bởi lẽ làm cho Thúc Sinh đau khổ thì càng đúng ý Hoạn Thư chứ có đi ra ngoài chiến thuật của nàng đâu.Nhưng Kiều cũng bố lếu bố láo thật.
 Tại tiệc mừng người về, sao không chọn những bản nhạc vui một chút cho Thúc Sinh vui. 
Cắc cớ chi lôi mấy bản nhạc buồn ra mà gẩy, những bản nhạc buồn mà chính Kim Trọng khi nghe Kiều đàn lần đầu tiên, cũng phải "ngơ ngẩn sầu, khi tựa gối, khi cúi đầu, khi vò chín khúc , khi trau đổi mày".
 Kim Trọng trong lần nghe nhạc ấy đã phát chán đến nỗi phải hỏi Kiều "so chi những bậc tiêu tao, thiệt lòng mình cũng nao nao lòng người". Kiều đáp bằng một câu vô duyên tận mạng: "Quen mất nết đi rồi, tẻ vui thời cũng tính trời biết sao". 
Kiều hứa là "Lời vàng vâng lĩnh ý cao, họa dần dần bớt chút nào được không".Nhưng rồi chứng nào vẫn tật nấy. Luân lạc bao phen, đến lúc đem đàn gẩy cho Thúc Sinh, Kiều vẫn lại đem nhạc buồn cho công-tử-bốc-rời nghe để bị Hoạn Thư mắng cho một trận nát mặt.Tôi bỗng nhớ người họ-Hoạn-danh-gia trong buổi tối thứ Sáu tuần trước. Tối hôm ấy, mấy người bạn rủ tôi đi nghe nhạc ở một quán hát-cho-nhau-nghe. Thực ra, mục đích của chúng tôi là đi ăn.
 Nghe nhạc chỉ là phụ. Nhưng ở đó, những giọng hát làm những cái buồng tắm đau khổ được đem ra tra tấn người nghe bằng đủ các thứ nhạc không hề ăn nhậu gì tới chuyện ngồi nghe nhạc của chúng tôi.
 Có những giọng hát mà nghe xong, tôi càng thấm thía câu mà người Mỹ thường nói: "It takes all kinds of people to make up our society."
 Thôi thì phải đủ mọi loại người mới làm thành cái xã hội này. Nên chuyện hát cũng thế, có phải lúc nào cũng là Thái Thanh, Kim Tước, Mai Hương, Tuấn Ngọc, Khánh Ly …    ...đâu. 
Cũng phải có những giọng khác nữa chứ. Nhưng tối hôm đó, tôi quả tình ước gì có Hoạn Thư ngồi cạnh...
Đó là một bản nhạc thê thiết, chết chóc, đau đớn không để đâu cho hết.
 Một giọng hát không hay ho gì quăng cho chúng tôi một ca khúc không có lý gì để được hát lên trong một buổi tối đầu năm, đầu tháng như thế.
 Vừa mới đầu năm được vài ba bữa, nàng ấn vào tai chúng tôi một ca khúc đầy những thê thiết nỉ non. 
Nào là "không chết người trai chiến sĩ, mà chết người gái nhỏ hậu phương…"
 Rồi lại " chiếc bình hoa ngày cưới thành chiếc bình hương… áo anh sứt chỉ đường tà, vợ anh chết sớm …"Bài thơ của Hữu Loan là một bài thơ hay trong bối cảnh của cuộc chiến tranh bi thảm mà dân tộc chúng ta phải gánh. Bài hát có thể hay trong một lúc khác. Một buổi nói chuyện về cuộc chiến Pháp Việt chẳng hạn. 
Hay về những khổ đau của dân tộc trong chiến tranh. Nhưng trong một buổi tối cuối tuần, sau một tuần vất vả đuổi theo đời sống, công việc, chúng tôi chắc chắn không cần những điều chết chóc bi thảm đó.

 Người phụ nữ lên hát biết thừa rằng đó là bài hát buồn. Nhưng vẫn hát. Như thế có tử tế với chúng tôi không? Như buổi sáng ra, nghe đài phát thanh xin thính giả "chia sẻ" một cái cáo phó. 
Thưa chúng tôi muốn nghe tin vui để bắt đầu một ngày mới. Tại sao ấn cho chúng tôi cái tin buồn và bắt chúng tôi "chia sẻ" cái tin buồn ấy?
 Có gì vui thì chia cho chúng tôi chứ tại sao đem chuyện buồn chia cho chúng tôi? 
Nỗi buồn là của gia đình người quá cố. Chúng tôi nghe, thì thông cảm với nỗi đau mất mát đó. 
Nhưng tại sao chia cho chúng tôi một phần, bắt chúng tôi đau buồn cho gia đình có tang, có mất mát đó.
 Nếu đó là một gia đình gần gũi, thân thiết với chúng tôi thì không cần phải nhắc chúng tôi cũng đến để chia nỗi buồn đó.
 Nhưng tại sao những chuyện không dính dáng gì tới chúng tôi lại đẩy sang cho chúng tôi, bắt chúng tôi "chia sẻ"?. Buổi tối chúng tôi đi nghe nhạc, đang vui, tại sao lại ấn vào tai chúng tôi một bài hát bi thảm như thế làm gì? Cứ tập và hát bài hát ấy để thỏa mãn cơn thèm hát của mình trong buồng tắm, nhưng đem cho chúng tôi nghe thì không được. Hoạn Thư ở đâu, lúc cần thì kiếm không ra mới là tức cái … mình chứ !

                                 Bùi Bảo Trúc

                                      2011
                                  @@ tks t/g BBT
                 

Lễ Tạ ơn (Thanksgiving)

 Lễ Tạ Ơn tại Mỹ chính thức vào ngày thứ năm cuối tháng 11 (năm nay 2010 là 11/25/2010).
Theo lịch sử, lễ Tạ Ơn sẩy ra vào năm 1621 khi những người theo đạo Tin Lành (Puritan sect ) phải đi “tị nạn Tôn giáo” trên con tàu Mayflower, đến được Mỹ và sống sót sau một mùa đông lạnh giá.
 Sau khi thoát nạn, những người này đã tổ chức bữa ăn cùng với một số dân da đỏ địa phương để tạ ơn Thượng Đế đã cứu sống họ.
 Năm 1863, tổng thống Hoa Kỳ Abraham Lincoln đã ký nhận Ngày Lễ Tạ Ơn là một ngày lễ của quốc gia (sau nội chiến Mỹ).
 Đến năm 1940 (nhiệm kỳ của tổng thống Franklin D. Roosevelt, là thời kỳ Đệ Nhị Thế Chiến), Quốc Hội Mỹ (đang trong thời kỳ chiến tranh), đã biểu quyết ngày lễ Tạ Ơn là ngày quốc lễ của nước Mỹ,
 và quy định lấy ngày thứ Năm của tuần lễ thứ 4 của tháng 11 là ngày Lễ Tạ Ơn.
Vì trong thời gian đầu, những người di dân Mỹ sống sót nhờ bắt được những con gà rừng (gà Tây) để ăn thịt và được người da đỏ cho bắp và bí đỏ (pumpkin), nên trong lễ Tạ Ơn người ta thường ăn thịt gà Tây và bánh bí đỏ (pumpkin pie).

Trong ngày Lễ Tạ Ơn, người ta thường tổ chức bữa ăn tối tại tư gia, tụ họp con cháu từ xa về xum họp gia đình. Đây là một trong những ngày lễ hội lớn của quốc gia, nên thường có những cuộc vui như:
- Mua sắm trước mùa lễ Giáng Sinh
- Diễn hành (New York City, the Macy's Thanksgiving Day Parade, parade floats).
- Thi đấu thể thao (American Football – bóng bầu dục)
- Du lịch

Ngày nay, nhiều nước trên thế giới tổ chức ngày lễ Tạ Ơn, nhưng với nhiều ý nghĩa khác nhau như mừng ngày được mùa, nhớ ơn chiến sĩ…

 Và lễ tạ ơn tới

Và lễ Tạ Ơn tới. Bây giờ đang là một ngày lễ, một ngày lễ Tạ Ơn.
 Lễ Tạ Ơn tới, có rất nhiều điều để mà tạ ơn.
 Tạ ơn cho lá xanh đậm và bầu không khí nóng hừng hực khi mùa hè tới với những con số 100 đỏ chói trên hàn thử biểu.

- Tạ ơn cho làn gió êm dịu khi mùa thu về, lá đổi màu rực rỡ trên hàng cây.
 Tạ ơn cho tuyết trắng, tuyết trắng buông rơi thả nhẹ, tuyết trắng bám chặt cây khô bơ vơ trụi lá. Tạ ơn cho những nụ hoa đâm chồi nẩy lộc trong sân vườn lún phún mầu xanh, mầu xanh xanh mới, mầu xanh hy vọng. Tạ ơn cho gió nóng và gió lạnh.
 Tạ ơn cho gió hè và gió thu. Tạ ơn cho bốn mùa, bốn mùa luân phiên thay đổi.
Tạ ơn cho những thăng trầm trôi nổi trong một năm vừa qua. Tạ ơn cho hạnh phúc. Tạ ơn cho thanh bình. Tạ ơn cho bầu không khí đầm ấm trong căn nhà mới tinh, kiếng cửa sổ còn bóng lộn. 

Tạ ơn cho chiếc xe mới nằm trong nhà xe còn đang thơm mùi sơn mới. 
Tạ ơn cho tiếng cười tiếng nói trong những căn phòng khách sang trọng thơm tho mùi thảm mới với màn ảnh TV Plasma nằm chễm chệ chiếm gọn một góc nhà. Tạ ơn cho gạo trắng cơm ngon.
 Tạ ơn cho những bữa cơm thơm nồng được nấu bởi bàn tay của ông của bà, của bố của mẹ, của chị của anh, và của cả những người em, em trai và em gái.
Tạ ơn cho những thân hình lực lưỡng của những đứa con, con trai, mới ngày nào còn nhỏ xíu, nay vươn vai đứng dậy hóa ra thanh niên với những sợi râu mọc lưa thưa trên mép.

 Tạ ơn cho những đứa con, con gái, ngày nào tóc còn ngắn ngang vai, giờ này tóc dài đen nhánh êm đềm bước đi những gót hài sen đầu tiên của tuổi thanh xuân, tuổi của đẹp, đẹp rực rỡ, đẹp huy hoàng.
Tạ ơn cho những người chị, người anh, người em, em trai và em gái. 


Tạ ơn cho những lời ngon ngọt rì rào anh chị em thủ thỉ với nhau, và cũng tạ ơn cho những lời cay đắng buông ra không kịp kềm hãm. Tạ ơn cho những khuôn mặt tươi cười ngọt ngào, và những giận hờn nước mắt tuôn rơi. Tạ ơn cho những quây quần xum họp, và ngay cả những lúc không ai nhìn ai.
 Tạ ơn cho những lần cửa phòng rộng mở, và cũng tạ ơn cho những lần cửa đóng then cài.
Tạ ơn cho những người bố, những người mẹ.

- Tạ ơn cho những sáng sớm vất vả với dòng xe cộ đỏ chói và đen đặc trên xa lộ. 
Tạ ơn cho tháng tháng ngược xuôi mang tiền về nuôi chồng, nuôi vợ, và nuôi con.
 Tạ ơn cho những người cha người mẹ một đời khổ vì con, một đời cực vì cháu. Tạ ơn cho những người bố, những người mẹ sớm chiều lặn lội thân cò khi quãng vắng, kiếm gạo nuôi chồng nuôi vợ nuôi con. 
 Tạ ơn cho những thiên đàng đã được tạo ra trong căn phòng khách, và ngay cả những ngọn lửa vẫn còn đang âm ỷ cháy. 
-Tạ ơn cho những giọt nước mát lạnh từ trời cao đã tuôn đổ, những hạt nước mắt rớt xuống dập tắt đi mầm lửa của giận và của hờn.
Tạ ơn cho tình thương, tình thương mến vô điều kiện. Không phải bởi học giỏi, đỗ đạt vinh quy, tình thương mới được trao ban gửi tặng.

- Không phải! Không phải bởi nói tiếng Việt, hay tiếng Anh, hay tiếng Pháp, hay tiếng Đức giỏi, tình thương mới ngọt ngào tuôn đổ. Không phải! Không phải bởi biết đối đáp, biết ăn biết nói, biết làm ăn buôn bán, biết giao tiếp lanh lẹ, tình thương mới được trao ban.
 Không phải! Không phải bởi cao lớn lực lưỡng, tóc dài đen mượt, khuôn mặt xinh đẹp, nụ cười tươi thắm, dịu dàng thướt tha, da mầu trắng ngà, hay da mầu rám nắng, tình thương mới bộc phát.
 Không phải! Không phải bởi lương cao, nhà cửa thênh thang, 5 hoặc 6 phòng, bởi học thành tài, có bằng cử nhân, văn bằng bác sĩ, tình thương mới ngọt ngào tuôn đổ trên đầu lưỡi.
 Không phải! Không phải bởi vì điều kiện này điều kiện kia, tình thương mới lấp ló nơi khóe miệng. Không phải! Mà bởi vì bố là bố, mẹ là mẹ, chị là chị, anh là anh, em là em. Bởi vì bố là bố của con, bởi vì mẹ là mẹ của con, bởi vì em là em của anh, bởi vì em là em của chị, cho nên lúc nào tình thương cũng tràn đầy tuôn đổ trên hai bàn tay; và khi cần đến, tình thương ngọt ngào tuôn đổ, tình thương sung mãn, tình thương thánh thót, tình thương ngập tràn, tình thương lai láng, tình thương viên mãn, tình thương tuôn rơi.
Tạ ơn cho những sức khỏe sung mãn trong gia đình. 

Tạ ơn cho những đau ốm liệt giường, sụt sùi cảm cúm. Tạ ơn cho những giấc mơ chưa đạt tới, và không biết bao giờ mới đạt tới. 
Tạ ơn cho những lần không trở thành gánh nặng cho chính mình và cho những người thân chung quanh. Tạ ơn cho những vết thương tâm hồn từ bao lâu nay đã thôi không sưng đỏ, đã chịu lên da non.
Tạ ơn cho những khuôn mặt trong gia đình đang dần dần biến dạng trở nên cằn cỗi, và tạ ơn cho những khuôn mặt vẫn còn đang căng tràn nhựa sống. 

Tạ ơn cho những lầm lỗi. Tạ ơn cho những lần được thứ tha, được bỏ qua, được quên đi, được xóa nhòa.
 Tạ ơn cho những chịu đựng âm thầm, không cằn nhằn, không đi ra đi vào đá thúng đụng nia.
Tạ ơn cho những người tình của gia đình.

 Tạ ơn cho những khuôn mặt mới thường xuyên xuất hiện trong căn phòng khách đợi chờ những khuôn mặt cũ. 
 Tạ ơn cho những người thanh niên kiên nhẫn ngồi im lìm đọc báo coi TV đợi chờ trong căn phòng khách trong khi những người con gái vẫn đang đi tới đi lui trước gương. 
-Tạ ơn cho những đám cưới tưng bừng với bao nhiêu quan khách.
 Tạ ơn cho những tà áo dài trắng thướt tha, những khuôn mặt đỏ hồng, những đôi mi e lệ dưới khăn voan cô dâu trắng toát. Tạ ơn cho những đứa con đang hình thành trong bụng.
 Tạ ơn cho những mái ấm gia đình hạnh phúc, và cũng tạ ơn cho những căn nhà bắt đầu nóng, nóng như lửa.
 Tạ ơn cho những buổi lễ Tạ Ơn với thịt gà tây chiên vàng theo kiểu Văn Lang.
 Tạ ơn cho những bữa tiệc Giáng Sinh với khăn bàn đỏ rực, với những ly rượu đỏ nồng, và những khuôn mặt đỏ thắm.
 Tạ ơn cho những cây thông mọc trong căn phòng khách với đèn trắng, đèn xanh, đèn đỏ, đèn tím, đèn vàng, đèn sáng chưng, đèn lấp lánh bên những gói quà Giáng Sinh chất cao, cao ngất. 
Tạ ơn cho những đêm Giao Thừa im lìm trên vùng đất mới với không pháo đỏ hồng, không quần áo mới. Tạ ơn cho những đêm Trung Thu trăng tròn rực rỡ, không đèn con thỏ, không đèn con cá, không đèn kéo quân, cả nhà ngồi sau vườn ngắm trăng với trà ướp sen, trà hoa lài, và với bánh nướng, bánh dẻo.
Tạ ơn cho những buổi kinh tối, cả gia đình quây quần đọc kinh Mân Côi. 

Tạ ơn cho những con thuyền, những chuyến bay đã mang gia đình tới đất mới, trời mới. Tạ ơn cho những lần thất nghiệp đi ra đi vào chẳng biết làm chi khác hơn ngoài luyện chưởng. 
Tạ ơn cho bầu không khí lành lạnh mát dịu của một ngày cuối tháng Mười Một.
 Tạ ơn cho Mùa Vọng, cho Lễ Giáng Sinh.
 Tạ ơn cho nước mắm, mắm tôm, mắm ruốc bay thơm lừng nguyên cả một khu phố có người Hoa Kỳ gốc Văn Lang quây quần xum họp. Tạ ơn cho Bún Bò Huế, Bún Vịt Sáo Măng, Bún Mọc, Cháo Gà, Cháo Vịt, Cháo Lòng Heo và Phở. Tạ ơn cho Bánh Cuốn, Bánh Bèo, Bánh Đúc, Bánh Phồng Tôm. Có rất nhiều điều để Tạ Ơn. 
Có muốn kể ra, kể ra cũng không hết. Tạ ơn cho một ngày Lễ Tạ Ơn, một ngày người thân nhớ tới người thân, một ngày gia đình quây quần xum họp tạ ơn trời cao.
Tạ ơn Thiên Chúa, tạ ơn Ông Trời cho một năm vừa trôi qua, trôi qua trong hạnh phúc, trôi qua trong thanh bình, trôi qua trong an lạc, trôi qua trong hồng ân

from  t/g NguyenTrungTay.

Tại Việt nam không có một ngày lễ Tạ ơn chung cho toàn quốc, nhưng ngày Tết Nguyên Đán có một số ý nghĩa tương tự như “xum họp gia đình, mua sắm, vui chơi…)
-Phong Tục Việt Nam và lễ Tạ Ơn:
Ta không có ngày lễ Tạ Ơn chính thức cho toàn quốc, nhưng cá nhân, gia đình vẫn thường có những buôi “Lễ Tạ” tổ tiên, thần linh…

                                         Tạ ơn


  Tạ ơn xứ sở Tự Do
Cho ta lẽ sống, ấm no, làm người…
Tạ ơn: ta vẫn sánh đôi
Dẫu cho vượt biển băng đồi gian nan.
Tạ ơn: cuộc sống thanh nhàn
Dẫu cho vất vả kiếm ăn buổi đầu
Tạ ơn: con cháu gần nhau
Cuối tuần xum họp, vui nào vui hơn!
Tạ ơn: sức khỏe bình thường
Dẫu trên thất thập, tình thương chẳng dời…

Tạ ơn đất, tạ ơn trời
Tạ ơn xã hội loài người trong ta...

Vương Sinh

GÀ GÁY TRONG THƠ

Chế Lan Viên có bài “Nhớ tuổi thơ”:

Nhớ biển miền Trung tiếng sóng đùa
Nhớ nhà cha mẹ, cảnh trường xưa...
Nhớ chao ôi nhớ! Trời xanh thế!
Gà lại dồn thêm tiếng gáy trưa!

Bài thơ viết năm 1985, lúc bấy giờ Chế Lan Viên đã 65 tuổi. Một ông lão chợt nhớ nhà cha mẹ, nhớ ngôi trường học thời thơ ấu. Cái nhớ ấy gồm trong bốn chữ “Nhớ chao ôi nhớ”. 

Tức nhớ da diết, nhớ quay quắt, nhớ cồn cào. Yếu tố gây nhớ trầm trọng có hai: là trời xanh và tiếng gà gáy trưa.Non nửa thế kỷ trước, lúc Huy Cận vừa lớn lên, cũng từng có câu thơ gà gáy. 
 Trong bài “Em về nhà” một cặp tình nhân tạm chia tay, em về thăm quê, anh ở lại để trí theo dõi bước chân em. Sáng em rời Huế, xế trưa hẳn em đã tới ngã ba Trân Sa trên sông Phố ở Hà Tĩnh.

Tới ngã ba sông, nước bốn bề
Nửa chiều, gà lạ gáy bên đê.

Cái tiếng con gà gáy vào buổi trưa buổi xế, nó khuấy động những nỗi niềm nào đó thật sâu xa nơi lòng người. Sức kích động của tiếng gà trưa, có lẽ Lưu Trọng Lư là người đầu tiên để ý đến: trong một cuộc diễn thuyết về thơ mới ở Qui Nhơn hồi năm 1934 ông Lưu có câu nhận xét: “Các cụ bâng khuâng vì tiếng trùng đêm khuya; ta nao nao vì tiếng gà lúc đúng ngọ.”Tiếng trùng tiếng gà thành ra là những yếu tố liên hệ đến cuộc sống tình cảm của chúng ta. Gà không phải được nuôi để thưởng thức tiếng hát hay ho; gà không phải là một giống chim cảnh như oanh như yến. Trùng với dế, càng không phải.

 Vậy mà chúng nó với chúng ta thật mật thiết: khi đêm khi ngày, lúc buồn lúc vui, khi nao nao lúc bâng khuâng, đối với các cụ cũng như đối với các chàng và các nàng.Đang nhớ nhung mà gà nó dồn cho mấy tiếng gáy trưa thì lòng dạ bấn loạn bồn chồn, hết chịu thấu : gà với người gắn bó chặt chẽ quá.
 Cái gắn bó quấn quít với dế với gà, giữa thiên nhiên với người, là chuyện cấu thành dài lâu trong khung cảnh sinh hoạt của xã hội nông nghiệp.
 Những lợn, gà, vịt, mèo, ngựa.v.v.. chúng đến với người thoạt tiên không phải để đánh bạn hay làm cảnh, cũng chưa phải là để phụ giúp vào công việc gì.
 Thoạt tiên, đến là chỉ với mục đích cung cấp một món thịt. Vậy thôi. Bấy giờ là vào hậu kỳ thời đại đồ đá mới. Cách đây năm, sáu nghìn năm.
Ở nước ta, trong các di chỉ khảo cổ tại Phùng Nguyên, Đồng Đậu, Hoa Lộc... người ta gặp nhiều xương lợn, xương chó...
 Xương gà chắc không kém. Trước, hãy thế đã.Rồi sau một thời gian gần gũi, giữa gia súc gia cầm và chủ nhân dần dần phát sinh một thứ quan hệ tình cảm. Đôi bên mến nhau. Người vẫn tiếp tục nhai thịt gặm xương, nhưng đâm ra mến vật; còn vật (nhất là chó, mèo), chúng càng mến người nặng.
 Người với súc vật đằm thắm tình nghĩa.
 Có những nơi, khi chủ nhân lìa trần thì gia súc cũng tiễn đưa người chủ xấu số đến tận huyệt mộ.
 Theo phong tục Mường thuở xưa, trong hàng thân thích tiễn đưa, đàn gia súc được xếp sau chót.Bác sĩ Trần Ngọc Ninh ở tuổi cao niên còn nhớ một đoạn trong bài hát đưa ma của dân tộc Mường đã đăng trên một tờ Kỷ yếu trường Viễn Đông Bác Cổ mà ông từng đọc đã lâu; ông ghi lại vài câu theo trí nhớ. Lời Việt nghe ngộ nghĩnh:Đi sau cùng là những con của,
Chó, mèo, gà, vịt của người đã chết.Bạn thắc mắc về hai tiếng con của? – Đã có bác sĩ Trần giải thích: “Con của là ‘gia súc’, các con vật nuôi trong nhà.”Hai nghìn năm trước, người Mường người Việt chưa tách lìa xa mấy. Trong đám ma Việt cổ không chừng cũng có thể có cảnh tương tự chăng? 

Hãy mường tượng hình dáng mấy con gà bịn rịn trong số những gia súc đi sau cùng: Khối tang quyến đông đảo gồm đám có vú đã đi trước, đến lượt gà, những thân thuộc có cánh – bịn rịn mà lạc loài, ngơ ngác, chân đeo cựa nhọn đầu đội mào đỏ – chúng trịnh trong lơ ngơ giữa không khí lễ nghi tang chế vừa thê lương vừa đầy bí hiểm. 
 Ôi, những con gà đưa ma! 
 Trông “thương” quá.Trong cuộc sống chung quấn quýt tình nghĩa như thế hơn năm nghìn năm, con gà đã để lại cho con ngời biết bao kỷ niệm. Tiếng gáy của nó vào buổi sáng, tiếng gáy buổi trưa.
 Có tiếng gà phấn khích, khiến cụ Phan Sào Nam nhân đấy kêu gọi đồng bào “Dậy, dậy, dậy”, thức tỉnh mà lo việc nước. Có tiếng gà làm người nao nao.
 Lại có tiếng gà làm người quặn nhớ tình nhân. Rồi lại có tiếng gà lay động thời thơ ấu trong lòng người tuổi tác.Tượng gà đã tìm thấy ở di chỉ Đồng Đậu xa xưa. “Tượng” gà bằng đất có gắn chiếc lưỡi tre lá dứa bày bán ở các chợ Tết thôn quê mới hồi gần đây, mua về cho trẻ con thổi kêu te te mấy ngày nguyên đán...
 Con gà mới đây còn gáy trong thơ thi sĩ này chí sĩ nọ.Vậy mà thoắt cái con gà đã chết rồi.Bây giờ sống ở Mỹ, một hôm đi chơi phố Tàu thấy trong tủ kính bày án mớ gà trống linh động quá, một bà mua vài con đem về cho cháu. Cháu trông qua, hỏi là thứ chim gì, rồi bỏ qua.
 Có người về Việt Nam thăm quê, trên đường trở lại Mỹ, nhân ghé Thái Lan thấy có bán gà giả trong giống gà thật quá, mua là kỷ niệm, làm quà. Con cháu chẳng mấy đứa để ý đến.Thành thử gà giả bày bán ở tiệm đồ chơi bây giờ là món ‘toy’ của hạng lão thành. Đối với giới trẻ, thật vô vị.
Còn gà thật, thứ nhan nhản ở quầy siêu thị thì chỉ là thây gà; còn thứ gà vô phúc đang nuôi trong khu phố mà lỡ ngứa miệng gáy bừa bãi vào buổi sáng liền bị cảnh sát đến làm khó dễ chủ nhà. 
 Trong trường hợp này gà gáy không chỉ là là vô vị, còn là gà quái gở, đáng ghét, không chấp nhận được.Gà thịt thì còn, nhưng gà gáy không còn nữa. 
 Con gà cuả xúc cảm không còn, có những câu thơ tự dưng mất vị.Không phải sao?
 Chẳng hạn “Nửa chiều gà lạ gáy bên đê” thì việc gì viết ra trong dịp xa em? 
 Không vô duyên, lãng xẹt sao?Lại chẳng hạn nhớ nhà cha mẹ thì cụ cứ tha hồ nhớ, tại sao cài vào câu “Gà lại dồn thêm tiếng gáy trưa”?
 Gà gáy liên quan thế nào với nhớ nhung?
 Gặp bảy chữ nọ, hãy tóm ngay lấy, hỏi kỹ vì sao nó lạc vào đây, khơi khơi, vô lối.
 Nếu nó không trình bày được lý do chính đáng thì phải tống ra gấp gấp.
Tiếng máy bay rền rền giữa trời cao, tiếng heo bị chọc tiết (hay heo đói) kêu la nhức óc, tiếng cọp rống trên rừng, tiếng ác là trong bụi rậm v.v... cũng không tăng thêm sự nhớ nhung (hoặc nhớ mẹ hoặc nhớ em), nếu lọt vào cũng phải gạt ra cấp kỳ. 
  Câu thơ vốn chật hẹp, đâu phải là vựa để chất chứa ngổn ngang những món hầm-bà-làng.Con người cấp tiến một thời là Lưu Trọng Lư bảo “ta” nao nao vì gà. Bây giờ lớp cháu của “ta” hết nao nao rồi. 
 Thơ của “ta” xa rời hoàn cảnh sinh hoạt nọ, hóa thành thơ siêu thực, tối tăm, hũ nút. Nó hóa đá, lầm lì ngồi đấy, chờ đợi một thời kỳ nông nghiệp không hẹn ngày trở lại. Nó ngồi lầm lì, giữa một đống ngổn ngang bao nhiêu là tiếng còn xác mà không còn hồn, mất hết hiệu năng kích xúc. Nào phải chỉ có tiếng gà gáy!

                                   VÕ PHIẾN

Thoáng Xa Xôi


 Thoáng Xa Xôi

Cơn sầu buông thả trôi theo sóng
Xa tít mù khơi lặn biển sâu
Hong nắng cõi lòng vui lắng đọng
Bạn quý rượu ngon uống cạn bầu

Quê hương người hỡi ai không nhớ
Nhớ cả người tình áo trắng xưa
Dĩ vãng gọt bào tâm khảm gõ
"Buồn thêm" mưa nắng đổi thay mùa

Phượng nở hè về ve không hát
Quạnh vắng tâm tình mây thấp che
Gió bay bay mãi đời phiêu bạt
Còn ai theo đuổi giấc mộng hè

Kỹ niệm êm đềm ... Lê Văn Duyệt
Lăng Ông Bà Chiểu ngõ về chung
Dịu dàng ánh mắt gieo thân thiết
Lóng lánh tơ lòng mang nhớ nhung

Ai đi đi mãi xa thiên lý
Người trọ bên trời cất tiếng ca
Trần gian còn đó buồn không nhỉ
Hư vô tình ngã ngậm ngùi xa ...

Giáng Hạ,