Trang

Tìm kiếm Blog này

Chủ Nhật, 4 tháng 11, 2012

Thư Gửi Bạn Ta


Bạn ta,
Người đàn bà họ Hoạn trong Kiều là một người độc ác, mưu mô và nham hiểm.
 Nhưng nghĩ cho cùng, nàng cũng chỉ " … chút phận đàn bà, ghen tuông thì cũng người ta thường tình" như khi nàng xuống giọng năn nỉ Kiều xin tha tội.Ít người yêu nổi nhân vật này.
Nhưng tôi nghĩ dẫu sao, cũng có một việc Hoạn Thư làm được. Đó là ở đoạn Thúc Sinh trở về nhà, được Hoạn Thư bầy tiệc để mừng đoàn viên. Chính trong bữa tiệc rượu đó, Hoạn Thư mới ra tay cho Kiều một trận.
 Kiều được gọi đến hầu rượu cho Thúc Sinh. Thỉnh thoảng Hoạn Thư lại bắt khoan bắt nhặt, nhiếc móc Kiều đủ điều. Thúc Sinh ngồi đó "như dại, như ngây, giọt dài, giọt vắn, chén đầy, chén vơi".Cục cưng của Thúc Sinh bị vợ hành cho đến nơi đến chốn. Tàn tiệc rượu, Hoạn Thư bảo Kiều gẩy đàn cho chồng nghe. Kiều lên dây đàn rồi " bốn dây như khóc như than, khiến người trên tiệc cũng tan nát lòng". Thúc Sinh ngồi nghe Kiều đàn, bản nhạc buồn đứt ruột.
 Nhưng Thúc Sinh đau hơn nữa là ngồi đó, thấy cục cưng bị Hoạn Thư đầy đọa mà không dám hó hé một câu. Thúc Kỳ Tâm chỉ biết "cúi đầu chàng những gạt thầm giọt Tương". Thấy chồng nước mắt lã chã, Hoạn Thư bèn gầm lên: "Cuộc vui gẩy khúc đoạn trường ấy chi, sao chẳng biết ý tứ gì, cho chàng buồn bã, tội thì tại ngươi".Thúc Sinh đau khổ, ngồi chết trân nghe cục cưng bị mắng như tát nước vào mặt. Hoạn Thư thực ra, dùng bản nhạc buồn cũng chỉ là một cái cớ để cho Kiều một trận, cho Thúc Sinh biết tay .
 Bởi lẽ làm cho Thúc Sinh đau khổ thì càng đúng ý Hoạn Thư chứ có đi ra ngoài chiến thuật của nàng đâu.Nhưng Kiều cũng bố lếu bố láo thật.
 Tại tiệc mừng người về, sao không chọn những bản nhạc vui một chút cho Thúc Sinh vui. 
Cắc cớ chi lôi mấy bản nhạc buồn ra mà gẩy, những bản nhạc buồn mà chính Kim Trọng khi nghe Kiều đàn lần đầu tiên, cũng phải "ngơ ngẩn sầu, khi tựa gối, khi cúi đầu, khi vò chín khúc , khi trau đổi mày".
 Kim Trọng trong lần nghe nhạc ấy đã phát chán đến nỗi phải hỏi Kiều "so chi những bậc tiêu tao, thiệt lòng mình cũng nao nao lòng người". Kiều đáp bằng một câu vô duyên tận mạng: "Quen mất nết đi rồi, tẻ vui thời cũng tính trời biết sao". 
Kiều hứa là "Lời vàng vâng lĩnh ý cao, họa dần dần bớt chút nào được không".Nhưng rồi chứng nào vẫn tật nấy. Luân lạc bao phen, đến lúc đem đàn gẩy cho Thúc Sinh, Kiều vẫn lại đem nhạc buồn cho công-tử-bốc-rời nghe để bị Hoạn Thư mắng cho một trận nát mặt.Tôi bỗng nhớ người họ-Hoạn-danh-gia trong buổi tối thứ Sáu tuần trước. Tối hôm ấy, mấy người bạn rủ tôi đi nghe nhạc ở một quán hát-cho-nhau-nghe. Thực ra, mục đích của chúng tôi là đi ăn.
 Nghe nhạc chỉ là phụ. Nhưng ở đó, những giọng hát làm những cái buồng tắm đau khổ được đem ra tra tấn người nghe bằng đủ các thứ nhạc không hề ăn nhậu gì tới chuyện ngồi nghe nhạc của chúng tôi.
 Có những giọng hát mà nghe xong, tôi càng thấm thía câu mà người Mỹ thường nói: "It takes all kinds of people to make up our society."
 Thôi thì phải đủ mọi loại người mới làm thành cái xã hội này. Nên chuyện hát cũng thế, có phải lúc nào cũng là Thái Thanh, Kim Tước, Mai Hương, Tuấn Ngọc, Khánh Ly …    ...đâu. 
Cũng phải có những giọng khác nữa chứ. Nhưng tối hôm đó, tôi quả tình ước gì có Hoạn Thư ngồi cạnh...
Đó là một bản nhạc thê thiết, chết chóc, đau đớn không để đâu cho hết.
 Một giọng hát không hay ho gì quăng cho chúng tôi một ca khúc không có lý gì để được hát lên trong một buổi tối đầu năm, đầu tháng như thế.
 Vừa mới đầu năm được vài ba bữa, nàng ấn vào tai chúng tôi một ca khúc đầy những thê thiết nỉ non. 
Nào là "không chết người trai chiến sĩ, mà chết người gái nhỏ hậu phương…"
 Rồi lại " chiếc bình hoa ngày cưới thành chiếc bình hương… áo anh sứt chỉ đường tà, vợ anh chết sớm …"Bài thơ của Hữu Loan là một bài thơ hay trong bối cảnh của cuộc chiến tranh bi thảm mà dân tộc chúng ta phải gánh. Bài hát có thể hay trong một lúc khác. Một buổi nói chuyện về cuộc chiến Pháp Việt chẳng hạn. 
Hay về những khổ đau của dân tộc trong chiến tranh. Nhưng trong một buổi tối cuối tuần, sau một tuần vất vả đuổi theo đời sống, công việc, chúng tôi chắc chắn không cần những điều chết chóc bi thảm đó.

 Người phụ nữ lên hát biết thừa rằng đó là bài hát buồn. Nhưng vẫn hát. Như thế có tử tế với chúng tôi không? Như buổi sáng ra, nghe đài phát thanh xin thính giả "chia sẻ" một cái cáo phó. 
Thưa chúng tôi muốn nghe tin vui để bắt đầu một ngày mới. Tại sao ấn cho chúng tôi cái tin buồn và bắt chúng tôi "chia sẻ" cái tin buồn ấy?
 Có gì vui thì chia cho chúng tôi chứ tại sao đem chuyện buồn chia cho chúng tôi? 
Nỗi buồn là của gia đình người quá cố. Chúng tôi nghe, thì thông cảm với nỗi đau mất mát đó. 
Nhưng tại sao chia cho chúng tôi một phần, bắt chúng tôi đau buồn cho gia đình có tang, có mất mát đó.
 Nếu đó là một gia đình gần gũi, thân thiết với chúng tôi thì không cần phải nhắc chúng tôi cũng đến để chia nỗi buồn đó.
 Nhưng tại sao những chuyện không dính dáng gì tới chúng tôi lại đẩy sang cho chúng tôi, bắt chúng tôi "chia sẻ"?. Buổi tối chúng tôi đi nghe nhạc, đang vui, tại sao lại ấn vào tai chúng tôi một bài hát bi thảm như thế làm gì? Cứ tập và hát bài hát ấy để thỏa mãn cơn thèm hát của mình trong buồng tắm, nhưng đem cho chúng tôi nghe thì không được. Hoạn Thư ở đâu, lúc cần thì kiếm không ra mới là tức cái … mình chứ !

                                 Bùi Bảo Trúc

                                      2011
                                  @@ tks t/g BBT
                 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét