Trang

Tìm kiếm Blog này

Thứ Tư, 22 tháng 9, 2010

Khoảng Lặng



Có đôi khi một ánh mắt nhìn hờ hững,
Vô cảm,
Không lời,
Cũng làm buồn biết mấy…
Có đôi khi.
Cũng may là,
chỉ có – Đôi khi…
..Buổi sáng thật êm, cảm xúc thật nhiều, ngồi typing từng chử như chưa từng đươc viết…
Cảm nhận đầu tiên cho ngôn ngữ, ngôn từ vốn đã cạn khô bấy lâu nay lại trào dâng
… Khi nghe những giai điệu buồn của jazz ,blue , pop ,rock ballad , để ko suy nghĩ, & vui cho ngày mới…
Nhìn qua khung cửa!
Nhìn qua dòng người bước vội, nhìn những hạt nắng
… Một thoáng buồn, một thoáng suy tư, rồi tự mĩm cười cho lòng thanh thản, nhẹ nhàng hơn trong suy nghỉ, nhớ về ngày xưa thân ái , rồi nhớ tới bạn bè cũ .
Những con người thầm lặng, những niềm vui bất chợt, những ánh mắt lạ thương.yêu
Mơ! những giấc mơ không có thật, đời thường thì vội vã..
.Cất giấc mơ ngày vào ngăn tủ, đóng lại.
.Những ngăn tủ của những nổi buồn sẽ đóng lại mãi mãi.!
Những hạt nắng! Ôi ta yêu làm sao những hạt nắng.lấp lánh
Trong cuộc sống ta thêm nhiều hơn những yêu thương…
Còn một chút gì để vấn vương & thật hạnh phúc.
Khi buồn bã thất vọng,mình lại ước chi có những người bạn quanh đây biết chia sẻ & an ủi cho những hạt nắng trong tâm hồn không bao giờ lịm tắt
…Và rồi chỉ còn lại những hạt nắng dường như vẫn cô đơn giữa bao bộn bề lo toan của cuộc sống lẫn sự thờ ơ ,hờ hững dù rằng ai vô tình hay cố ý làm ngơ .
.Thật đáng tiếc !
-.Chút xót xa ngậm ngùi thương nhớ hạt nắng lẻ loi ấy .

Chút suy tư lan man trong giở nghỉ trưa ,khi thơ thẩn dạo
quanh khu công viên cạnh office trong buổi trưa tháng 9//


Thu 2010



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét