Trang

Tìm kiếm Blog này

Chủ Nhật, 25 tháng 11, 2012

Mùa Đông khẽ về

 Nếu không tinh ý khó mà cảm nhận được sự chuyển giao của đất trời. Sài Gòn nắng và gió tiếp quản mùa Đông một cách âm thầm. 
Chỉ có lúc thật khuya và sáng sớm mới cảm nhận được. Riêng đêm nay, đêm Giáng sinh mới chợt nhận ra, mùa Đông đã về….Mùa Giáng sinh thực ra đã nhộn nhịp từ cách đây cả tháng, không khí Noel phả cả vào tận các phòng học. 
  Bọn học trò đua nhau trang hoàng trên các lớp với những cây thông, dây kim tuyến, ông già Noel treo lên các cửa sổ. Rồi các em lại lúi húi viết viết vẽ vẽ, tíu tít trao nhau những tấm thiệp xanh đỏ đủ kiểu. 
Yêu cái cảm giác hơi lành lạnh như đêm nay mà ở mùa khác không thể nào có được.
 Đâu như Sài Gòn đang trở mình thật êm.
 Ngồi trên khoảnh sân thượng lặng ngắm những giò phong lan treo lủng lẳng, lấp loáng dưới ánh đèn vàng hắt xuống…thấy lòng thật lạ… Màu thời gian nhuốm lên từng góc phố những mảng màu ưu tư trầm mặc. Bao hồi ức tưởng đã tan vào tháng năm nay khẽ trở mình…
 Thời gian qua, Đông tới hình như càng ngày càng có cái gì đó se sắt hơn.
 Mùa thì không thay đổi, có thể lòng người đang có nhiều đổi thay, xáo trộn.Mỗi năm, cảm xúc đầu mùa vẫn không nhiều khác lạ, vẫn là phấn khích, xao xuyến, bồi hồi, nhưng dường như cảm xúc ấy đã được lồng vào đó ít nhiều những trăn trở, suy tư...
 Mùa Đông làm nỗi cô đơn trong tâm hồn thấm đẫm lạnh giá nhưng điều quan trọng nhất giờ đây nó là sự cô đơn trong yên bình.Đông lạnh lẽo nên cần lắm những tia nắng mặt trời ấm áp, cần lắm hơi ấm và một bàn tay chia sẻ... 
Đọc được trên FB của ai đó những dòng này:

“Mùa Đông lạnh nhưng rất lãng mạn. Nắng của mùa Đông dù yếu nhưng cũng đủ làm ấm trái tim một ai đó”. Nhưng… mấy ai có được sự ấm áp đó?
 

Đừng đóng chặt trái tim mình, hãy mở cửa trái tim để biết rằng giữa mùa Đông mình vẫn thấy ấm áp.”

Dẫu chưa đi trọn kiếp người…

Dẫu biết không có gì là trường cửu…
Chỉ biết rằng: mỗi độ Đông tàn, cây trên cành rụng trơ trụi lá, để nàng Xuân vươn cành khoe lộc biếc dưới trời xanh…

Khi mùa Đông đến....
Không có nhau, tiết trời trở nên lạnh lẽo hơn. Cô bạn đồng nghiệp khi được hỏi có phải em sợ trời lạnh không? 

Em bảo em không sợ mùa Đông, không sợ trời lạnh, em chỉ sợ mùa Đông của trái tim. 
Từ khi mất anh ấy trái tim em cứ mãi là mùa Đông…
Cuộc sống này luân chuyển 4 mùa Xuân - Hạ - Thu - Đông … Sao lại phải mãi là mùa Đông nhỉ?

                                 Chuồn Chuồn Kim
                               @@ tks for sharing CCK

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét