Trang

Tìm kiếm Blog này

Thứ Sáu, 25 tháng 1, 2013

Ái mộ -Ái ngại

Một buổi tối thứ tư nhẹ nhàng, thong thả, 3 người bạn rủ nhau đi ăn tối. 2 người nam, 1 người nữ - thuần túy bạn bè thân, nên nhất thiết không phải lải nhải hát bài “Chuyện Ba Người” chi cho mệt!
Cheesecake Factory, là một hệ thống nhà hàng lớn, khung cảnh thơ mộng, đồ ăn ngon miệng lại kèm theo một tỉ thứ bánh tráng miệng vừa đẹp mắt, vừa hấp dẫn, bảo đảm làm mềm lòng bao thực khách dù có khó tính nhất trên cõi đời này.
May ghê, tối nay không đông lắm nên không phải chờ đợi mỏi mòn như bao lần. Cả đám được đưa ngay vào bàn.
Một chai beer Hòa Lan Amstell Lite lạnh lấp lánh đá, hai ly rượu đỏ sóng sánh phản chiếu ánh đèn trần
. Tiếng cụng ly nhè nhẹ làm cho không gian dìu dịu thêm phần ấm cúng, êm đềm.
Thấp thoáng từ ngoài đi vào 2 bóng hồng váy ngắn khoe hai cặp chân “trường túc bất chi lao” miên man dài.
Dù không muốn để ý cũng phải khen thầm 2 cô Á Châu này tướng tá đẹp ghê, không khác chi người mẫu
. Khuôn mặt cũng hay hay, nếu không muốn nói là đẹp, chắc đâu đó cư dân đảo quốc Kim Chi (Korean) đây thôi.
Và chỉ có thế, cặp mắt người con trai quay trở ngay lại bàn mình, không lan man lạc lối nữa.
Ăn nơi đây khá thường xuyên nên 3 người bạn không bị lúng túng khi kêu đồ ăn
. Nhà hàng tuyệt nhất món Ceasar Salad. 3 người chia nhau ăn lai rai trước một dĩa Ceasar xà-lách to bằng cái rổ rửa rau ở nhà & một dĩa mực tẩm bột chiên ròn (fried calamary) trong lúc chờ món ăn chính.
Bàn đối diện, 2 người đàn ông Á Châu tới trễ hơn, nhập bọn với 2 cô gái bắt đầu chuyện trò rôm rả, cụng ly lanh canh.
Rượu vào lời ra, họ bắt đầu nói lớn hơn tí, một thứ tiếng nghe văng vẳng từ xa lại, mài mại giống tiếng Việt lắm.
Đồ ăn bàn 3 người bạn được bưng ra ra, nóng sốt, ngào ngạt thơm nhức mũi.
Bàn đối diện, môt trong hai người con gái cười ha há vui, đập vai một người đàn ông cái chát:
-” Thôi mà anh này…”
Úy, giọng Sàigòn rõ ràng! Té ra họ là đồng hương mà nãy giờ cứ ngỡ là …Hàn Quốc.
Hai người đàn ông bàn đó ăn nhanh lắm, xong đứng dậy từ giã 2 cô gái để rời trước, chắc bận công chuyện gì đó…

 Hai cô gái váy ngắn, chân dài ngồi lại to nhỏ xầm xì, tâm sự loài chim biển…
người bạn vui vẻ nói cười, thưởng thức các món ăn với nhau. Ngụm rượu,
Trong lúc đang ăn, người bạn nữ xin lỗi cần phải đi vào phòng vệ sinh. 2 người nam đứng dậy nhường chỗ cho cô bạn ra, rồi ngồi xuống tiếp tục ăn.
Bàn đối diện 2 người con gái chân dài cũng bật đứng dậy, chút ngập ngừng rồi tiến qua phía 2 người bạn.
Một cô mở lời bằng tiếng Anh:
–”Excuse me, which one of you is Donny Ho?”
Hai người con trai hơi ngạc nhiên ngó nhau như thắc mắc: ủa đã biết bàn này có người tên
“Donny” Hồ mà lại không biết là người nào là “Donny” Hồ sao ta? Hai người con trai này mặt chả có một chút nét gì giống nhau để mà nhầm lẫn!
“Donny” Hồ “thiệt”, một tay vẫn còn đang cầm nĩa, một tay cầm dao cắt miếng gà, miệng thì đầy đồ ăn, nhai lẹ, nuốt vội, rồi lịch sự lên tiếng:
– “Hello…”
Một cô vẫn nói tiếng Anh (không cần hỏi người vừa nói Hello có phải là “Donny” Hồ hay không):
– “My friend would like to have a picture with you
Chút bối rối vì đang trong bữa ăn dang dở, “Donny” Hồ cũng nhẹ bỏ dao nĩa xuống, hớp vội miếng beer để đồ ăn trôi lẹ xuống, đồng thời đánh lẹ một vòng lưỡi quanh hàm răng trên, dưới hy vọng sẽ quét sạch đi chút đồ ăn còn sót lại trên răng (nếu có) rồi đứng dậy và sửa soạn để nở nụ cười thân thiện nhất cho chụp hình.
–”Sure!”
–”Is that lady your mom?”
À , cô này đang hỏi về người bạn nữ đang ở trong phòng vệ sinh đây mà. Đối phương đã hỏi bằng tiếng Anh thì “Donny” Hồ cũng trả lời lại bằng tiếng Anh:
– “No, just a friend!”
Cánh tay anh đưa ra để đón người con gái lại gần hơn cho tấm ảnh sắp sửa chụp.
– “I don’t want any picture taken…” ”
– “Huh?!”


“Donny” Hồ đưa mắt nhìn thẳng vào mặt cô gái, có nghe cô nói nhưng thật sự không kịp hiểu cô muốn nói gì, cánh tay vẫn giữ, đưa ra như cũ…
Giọng cô gái hơi lè nhè lập lại:
– Như vậy là mình đã nghe đúng rồi, “Donny” Hồ tự nhủ. Hơi lưỡng lự, anh nhìn thẳng vào cô gái.Cô cũng nhìn thẳng vào anh, một cái nhìn …khơi khơi! Suy nghĩ một cái xoẹt thật nhanh trong đầu, “Donny” Hồ bỗng tỉnh như không, ngồi xuống trở lại vị trí cũ của mình.
Cầm lại lên chiếc nĩa, xâm vài miếng rau bỏ vào miệng nhai.
Thật đúng là chuyện … ruồi bu! Anh không còn màng để ý tới hai người con gái kia nữa. 

Đã lịch sự đúng thủ tục lắm rồi.
Anh nhớ có một lần ăn ở một nhà hàng Tàu ở trên Los Angeles, hôm đó có một người tài tử Trung Hoa rất nổi tiếng mà anh không nhớ tên cũng đang ăn với gia đình của ông ta ở đó.
Vài cô be bé cũng lấp ló đứng chờ để xin chữ ký. Bồn chồn tại chỗ được 5′, mấy cô không còn bình tĩnh được nữa, tiến tới bàn & hỏi xin.
Người tài tử Trung Hoa điềm tĩnh, nhỏ nhẹ bảo rằng ông đang ăn bữa ăn tối với gia đình, nếu các cô muốn, ông sẵn sàng ký cho khi ông ăn xong.
Mấy cô tiu nghỉu trở ra chỗ cũ chờ, lẩm bẩm thầm thì với nhau những lời lẽ nghe không mấy vui tai.Người tài tử Trung Hoa tỉnh rụi, ăn tiếp với gia đình. 

Anh chứng kiến hết mà không biết rằng người tài tử đó cư xử như thế là đúng? hay sai? Nhưng đã phải công nhận rằng ông ta thật điềm tĩnh!
“Donny” Hồ như thế này là đã lịch sự hơn người tài tử Trung Hoa kia rồi kia mà…
“Scoot over.
Người con gái “không muốn chụp hình” đó bỗng như lại … ngứa miệng, nói trổng không như đang nói với cái … bàn ăn hoặc cái ghế ngồi!
Hả? Tai anh có nghe lầm không đây?
Đảo mắt, liếc lẹ qua người bạn nam ngồi đối diện nãy giờ chứng kiến toàn câu chuyện.
Bắt gặp ánh mắt của người bạn cũng đang dừng ở anh, ngỡ ngàng… Miệng vẫn tiếp tục nhai miếng rau, anh quay qua nhìn thẳng vào mặt người con gái đó, nụ cười cố hữu của anh đã đánh rớt tự lúc nào.
Giọng anh lạnh tanh, bất lịch sự một cách chưa từng thấy:
– “Excuse me?”
Như đang truyền lệnh, người con gái lập lại, hướng thẳng vào mặt anh:
– “Scoot over…”
Tỉnh queo, anh nhặt lại con dao, cắt tiếp miềng gà đang cắt dở dang khi nãy:
– “No, I’m eating!”
Rồi anh nhai thêm vài miếng rau nữa nghe rau ráu.
3 người còn lại chẳng biết đang làm gì, anh không cần dòm, không muốn biết. Anh đang bận … ăn rau!
– “I think … she wants to … have a picture with you!?”
. Bạn anh ngập ngừng nói.
Anh ngó thẳng vào mắt người bạn của mình như muốn hỏi tại sao bạn mình lại xía vào làm gì?
Người bạn trao anh ánh mắt như muốn gởi theo điều gì đó, đầu gật gật nhẹ…
Cô gái còn lại đang cầm sẵn cái IPhone sẵn sàng tự nãy giờ, hình như cũng đang lúng túng lắm, nói nhanh vào.
Giọng có vẻ khẩn khoản, lịch sự hơn cô kia nhiều:
– “Yes, …may we?”
Ánh mắt anh dừng lại nơi ánh mắt cô ta. Hình như có một tí gì xin lỗi trong đó. Nó đã làm dịu hẳn xuống, lưỡng lự suy nghĩ, rồi miễn cưỡng …nhích nhẹ vào.
Cô gái “không muốn chụp hình” coi như chuyện dĩ nhiên là phải thế, xà ngay lại, thả người xuống cạnh anh nghe cái “bịch”, giống như bịch gạo nặng trịch ai đó buông cho rơi xuống ghế.
Cô bạn giơ chiếc IPhone lên ngang mắt. Anh nhếch mép, nhìn thẳng vào máy không một chút thân thiện.
Máy bấm, không có ánh lóe của flash!
Cô bạn hạ cái IPhone xuống nói nhẹ tiếng cám ơn.
Tấm hình chụp trong ánh sáng chạng vạng, mờ ảo của nhà hàng mà không có được ánh đèn flash trợ thêm như thế này, may mắn lắm cũng sẽ chỉ ra được 2 chiếc bóng đen ngòm ngòm như bóng của hai con ma trơi. Cô gái “được”, hay … “bị” chụp hình, không một lời, te te như ruồi, đập cánh bay trở lại bàn.
Ruồi! Toàn ruồi không là ruồi…
Bàn anh trở nên im lặng. Anh trầm giọng hỏi người bạn:
– “Why?” Ý anh muốn hỏi tại sao anh đã không muốn làm rồi mà bạn anh lại nói thêm vào? Người bạn anh ngập ngừng rồi khẽ nói:
– “Say! Cô ta bị say! “I don’t want any picture taken…”
– “Say! Cô ta bị say!
Làm đại để cho đi quách cho rồi, khỏi lôi thôi…”
Người bạn nữ trở lại bàn từ phòng vệ sinh, té ra cô có cú phone cần phải gọi nên đi ra ngoài.
Cô vẫn hồn nhiên, líu lo, cầm ly rượu lên cụng. Không khí không thể nào trở lại như 10 phút trước đó.
Có một cái gì đó lấn cấn, lợn cợn quẩn quanh. Cô bạn cảm thấy được điều gì không ổn, tự nhiên áy náy, nghĩ rằng tại cô ta bỏ đi gọi phone nên mọi người … bất bình!
Không muốn có thêm ngộ nhận, người bạn nam kể sơ lại câu chuyện. Không khí vẫn nguội ngắt cho dù mọi người cố gắng bỏ qua & làm vui. Đồ ăn cũng chả còn ngon như cũ, nguội ngắt, vô vị, nhai như nhai giấy…
Cuối cùng ăn cũng xong.
Chả ai màng tới khay bánh ngọt tráng miệng không chỗ nào có thể ngon hơn được bê ra như gọi mời.
Trả tiền cho bữa ăn, rồi 3 người bạn đứng dậy sửa soạn rời. “Donny” Hồ móc chiếc phone để lên tai giả bộ như đang nói chuyện với ai đó.
Cái phone tay bỗng rung thiệt. “Donny” Hồ liếc nhanh coi số: ủa người bạn nam cùng bàn đang gọi.
Anh ta bấm máy cho “Donny” Hồ. Anh biết “Donny” Hồ muốn giả bộ như đang nói phone để khỏi nói bye bye đến 2 cô kia trong trường hợp 2 cô kia có dòm lên.
“Donny” Hồ tuy thật sự bị khó chịu nhưng vẫn không muốn mang tiếng …bất lịch sự. Khổ thế…! 

Và bạn bè, không ai có thể hiểu “Donny” Hồ hơn người bạn nam này.Ba người đi thẳng một mạch ra cửa.
Cuộc từ giã nhau sau đó cũng nhàn nhạt làm sao ấy trong một buổi tối lẽ ra đang thật lắng đọng,dễ thương.
Thật tiếc cho một bữa ăn ngon!
Thật tiếc cho một cuộc chuyện trò vui vẻ!
Thật tiếc cho một buổi tối lý ra … tuyệt vời!
Rõ thật … dở hơi! Chả biết có phải “ái mộ” hay không?
Mà chắc cũng chẳng cần biết để làm chi. 

Mai mốt tình huống này có lỡ bị lập lại thật sự “Donny” Hồ vẫn không biết phải ứng xử ra sao?
Thôi thì hy vọng trong muôn người chỉ xui xẻo rơi ra có một … con ruồi “người” như thế thôi!
“Donny” Hồ ngán ngẩm: ”Ái Mô” với chả “Ái Mộ”!!
! Rõ thật là… “ái ngại”…..
Nghĩ thử xem, nếu bạn bị trong vị trí của “Donny” Hồ thì bạn sẽ ứng xử ra sao?

DON HỒ 

@@ tks anh Don ,! 
 Oh thiệt tình cũng ái ngại heng anh Don ,giới showbiz đi đâu cũng khó tránh khán giả ái mộ hay paparazzi làm phiền ,ha,Cly  thấy may mắn vì mình chỉ là khán giả ,fan bình thường !!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét