Tôi hít một hơi thật sâu rồi quay sang nhìn em...
Một thoáng do dự tôi hỏi em:
- Mình đi như vầy lỡ Má biết chắc chết!
- Anh đừng có kể với ai là được
- Ừ, anh vui lắm, anh không kể với ai đâu
- Em cũng vậy
Sau khi yên tâm về sự thỏa thuận, tôi nắm lấy bàn tay mềm mại, nhỏ xíu của em. Một thoáng lặng im pha chút nặng nề nhè nhẹ trôi qua…tôi choàng tay ôm lấy thân thể mềm mại của em, em ngã nhẹ đầu vào vai tôi…
Khán phòng tĩnh mịch, im ắng, chỉ có âm thanh của khúc phim và tiếng nói của người thuyết minh nhưng chúng tôi nào quan tâm.Tôi chỉ nghe rõ, rất rõ hơi thở nhẹ nhàng đôi khi dồn dập từ lồng ngực của em thôi.
Chúng tôi mê đắm trong men say tình ái mà tạm quên tất cả mọi hiện hữu chung quanh.
Những phút ái tình thăng hoa đan xen nhiều phút trở về với thực tại. Tôi và em sẽ tới đâu, sẽ đối diện với những ai và cư xử thế nào với những điều người ta đem đến cho chúng tôi, chúng tôi có vượt qua được không và có cần vượt qua bằng sự xảo trá, gian dối của chính mình không…??
Có lẽ mọi người đã từng nhiều lần trải qua và đều cảm nhận rất rõ ràng giây phút ấy. Nó như giữa mộng mị và thực tại đang hòa quyện lẫn nhau.
Có những điều ta cảm nhận rất rõ ràng là ta chỉ cảm mà không nhận thấy gì cả.
Những thứ thuộc về bản năng thì mọi suy tính sẽ đều trở nên lạc lỏng. Tôi vẫn thường lan man những suy nghĩ như thế khi tôi chỉ một mình, nhưng hôm nay tôi có em, trước mắt tôi chỉ có em nên những dòng suy tư đó đã trôi qua một cách vội vàng.
Những phút được gần gũi bên em trở nên cực kỳ ngắn ngủi. Mới đó mà đã hơn 11g. Em thỏ thẻ :
- Mình về thôi anh
- Ừ, 15 phút nữa nghe?
- Thôi, chắc O đang chờ, để khi khác, về liền đi anh
- Ừ, về thôi nhưng anh muốn ngồi đây hoài
- Anh đừng có giỡn nữa, trễ rồi!
Tôi đứng lên một cách chậm chạp, nặng nề…
Trên đường về, cả hai đều im lặng, mỗi người tự thả hồn theo dòng suy tư khác với lúc đi vô cùng hồ hỡi.
Tôi đạp xe thật uể oải, những làn gió hiu hiu đem lại cho tôi chút dễ chịu. Tôi quay lại nhìn em. Vẫn môi cười trên gương mặt xinh xắn, hồn nhiên và ánh mắt rạnh ngời. Chắc em cũng chẳng nghĩ ngợi lung tung như tôi nhưng tôi đoán rằng em sẽ có chút xáo trộn trong tâm hồn và những đối phó cần thiết với Mẹ của em.
ra sân tập như điên vì muốn tạm thời quên đi những suy tư về em nhưng sao khó quá !!
Tôi nằm nhớ lại những diễn biến hồi sáng…chập chờn…chập chờn rồi thiếp đi. Tôi nhớ rất rõ đêm ấy tôi nằm mơ. Giấc mơ không đẹp chút nào!
Tôi mơ thấy em giữa cơn binh biến.
Tôi bồng em chạy hoảng loạn, người em đầy máu, tôi la thất thanh giữa dòng người mà nào có ai giúp tôi…Không biết trong cơn mơ tôi có la thành tiếng không mà khi giật mình…người tôi đã đẫm ướt mồ hôi.
Tôi không dám hỏi ai về giấc mơ đó nhưng có lẽ ở tận đáy lòng, tôi mường tượng ra một chuyện tình cay đắng...
Kể từ buổi sáng hôm ấy, tôi và em đã bước lên thêm một cung bậc. Những ngày nghỉ, tôi gặp gỡ em thường xuyên ở chỗ em bán hơn là vô nhà em.
Thời gian đầu, những lần được em mời vào nhà là cả một sự khó khăn đối với tôi. Ánh nhìn của người Mẹ và ông anh cả chứa đầy nghi kỵ trong thái độ hững hờ. Nhiều thái độ của họ buộc tôi phải tự nhìn mình là kẻ ngoại đạo đang ngồi giữa căn nhà một gia đình quyền quý của chế độ cũ còn mãi vương vấn trong tâm tưởng của người luôn coi kẻ khác dưới mắt.
Tôi xuống nhà em chơi thường xuyên hơn kể cả những khi không có em ở nhà và cái không khí nặng nề ngột ngạt dần dần trở nên êm dịu vì hai người anh kế đã coi tôi là bạn. Còn người anh cả thì không…!
Nhưng những ánh mắt đầy khó chịu chỉ còn lớt phớt tùy lúc.
Coi như tôi đã tạm được chấp nhận như một thành viên trong gia đình và những ngày lễ buộc tôi được cùng em đi lễ mặc dù mục đích của tôi khác hẳn. Đây cũng là một trong những nguyên nhân xô đẩy vào mối tình thơ trẻ của tôi.
Hồi nhỏ, tôi được gia đình cho theo học ở một trường đạo chỉ vì trường đó gần nhà. Ngoài những bài kinh Kính Mừng, Lạy Cha..tôi còn được tham khảo giáo lý Thiên Chúa. Tôi theo em vào nhà thờ mà không cảm thấy bối rối, lạc lỏng và cứ như một con chiên thực thụ.
Em cảm thấy vui vì điều này. Mỗi chiều chủ nhật được đi bên em cầu kinh lễ sao mà đáng yêu chi lạ. Nếu tôi và em chỉ thế thôi thì mọi sự sẽ không rắc rối nhanh chóng như vậy!
Có những buổi lễ xong, tôi và em đều muốn tìm riêng cho mình một khoảng trời riêng tư mà quên đi sự lo lắng của gia đình. Từ đó, em đã nhiều lần bị gia đình trách mắng cho dù chúng tôi nhiều lần trình bày với gia đình rằng chúng con rất yêu nhau và sẽ không bao giờ làm tổn hại đến thanh danh gia đình.
Mặc dù trình bày như vậy nhưng trong tôi, lòng tự trọng đã bị tổn thương khá nặng.
Tại sao những người lớn luôn có suy nghĩ rằng con gái mình có thể bị hại bởi bất cứ chàng trai nào mà quên luôn tìm hiểu, nhìn nhận chàng trai ra sao, suy nghĩ gì hay tất cả “ cá mè một lứa”. Thật ra trong suy nghĩ lúc đó tôi cho rằng họ có thể không thương con gái họ hơn họ đâu. Họ sợ mọi phiền phức sẽ đến với họ nên họ sẵn sàng chọn lựa người yêu hoặc gia đình chàng trai đó có hợp với họ hơn là những tình cảm, tâm tư của con mình.
Một cô gái có thai với chàng trai rồi bị chàng ta phủi bỏ thì niềm đau là bao nhiêu ?
Còn khi cưới nhau rồi có hai mặt con và ly dị thì niềm đau là bao nhiêu ?
Đó là tôi đang đứng trên suy nghĩ của họ vì tôi biết thế nào cô gái chửa hoang sẽ bị cả họ và người đời lên án, chì chiết gay gắt hơn cô gái đã có hai đứa con mặc dù cả hai nỗi đau có thể như nhau, có khi cô gái hai con còn đau hơn gấp bội.
Tôi và em cũng giống như hai chiếc lục bình đang trôi giữa sông mà không phải tự thân muốn tấp vào chỗ nào cũng được. Chuyện tình của tôi cứ vẫn lênh đênh cùng năm tháng ngoài sự chủ động của tôi.
Chuyện gì tới sẽ phải tới. Có nhiều nguyên nhân cùng đưa ra một kết quả và kết quả đó là tôi quyết định tình nguyện nhập ngũ. Tôi phải khó khăn vô cùng khi quyết định như vậy. Tôi biết những thương binh, liệt sĩ từng là bạn bè tôi. Tôi biết chiến trường K đang ác liệt. Tôi biết gia đình tôi sẽ buồn đau và vô cùng lo lắng cho tôi.
Tôi biết có những người bạn thân sẽ bùi ngùi, luyến tiếc cho tôi… Nhưng chỉ một điều rằng nếu tôi không tình nguyện mà bị gọi đi thì cũng vậy thôi. Tất cả những điều trên sẽ hiện hữu.
Ngày tôi đi, em không dám tiễn tôi vì điều này tôi đã dặn em trước. Ngoài bạn bè thì tôi hoàn toàn không muốn ai khác hơn Ba tôi và tôi đã toại nguyện. Tôi đã cố nén lòng mình nhiều lần cho cái ngày chia tay đó.
Ngồi trên xe, tôi mường tượng khuôn mặt xinh đẹp của em, tôi nghĩ chắc em đang khóc. Vài giọt nước nơi khóe mắt tôi lăn nhẹ làm tôi thấy cay cay.
Tôi cố xua tan ý nghĩ về em như người bác sĩ cố giành giật mạng sống cho ai đó…thật chẳng dễ dàng chut' nao` ...
Tôi được đưa đến quân trường Long Giao. Những ngày đầy khó khăn, gian khổ đang gặm nhấm cơ thể tôi không hề làm tôi nao núng. Tôi chỉ khó chịu vì cách huấn luyện và thái độ của những cán bộ khung yếu ớt, hèn hạ. Họ đã vô tình tặng cho tôi món quà về sự đa dạng của cuộc đời để tôi có thêm những suy nghĩ cho chín chắn về những người tạm gọi là đồng đội, đồng chí hay là gì gì khác hơn.
Tất cả chỉ là cái nhìn thoáng qua đôi lúc còn thua xa những cái thừa mứa. Tôi không hề nhẫn nhịn. Tôi thách thức tất cả những ai từng nghĩ tôi là cái gai trong mắt họ và họ đã im hơi, lặng tiếng vì tôi sẽ dìu họ ra đấu trường cùng tôi. Tôi đã tạm thời thắng, nhưng họ đã lén đặt những con dao sau lưng tôi và rắp tâm hành động. Nhưng họ đâu có biết tôi là loại người nào thì những mục đích, ý chí của tôi đối với họ là thứ hàng xa xỉ. Vậy là tôi có những khoảng thời gian cần thiết cho sinh hoạt tinh thần của tôi.
Tôi luôn nhớ về em. Tôi có thể vừa nhìn hình em vừa viết thư trong lúc đám tân binh đang ngoài thao trường tập luyện những kỹ năng mà đứa trẻ bậc tiểu học có thể thạo trong một ngày mà không bị cán bộ nào phiền trách.
Tôi vừa hạnh phúc vừa cảm thấy cô độc trong những lần đọc thư và nhớ em. Tôi dặn dò em đừng bao giờ lên quân trường thăm tôi vì sẽ rất tốn tiền mà chẳng được gì hơn ngoài sự lưu luyến yếu đuối.
Em hứa sẽ đợi tôi về cũng như kết cục có hậu của biết bao chuyện tình trên phim ảnh.
Còn tôi thì đã lờ mờ thấy được sự dở dang đang ngắm nghía xa xa. Em quá hồn nhiên nên không thể thấu hiểu được những diễn biến phức tạp trong tâm hồn tôi vì em không phải là tôi và có thể chưa bị những tác động giống tôi.
Tôi thường có nhiều cách để đưa những điều quan trọng tới ngay ngưỡng cửa để phân biệt trắng đen hơn là cứ úp mở, sàng sàng. Có lần ở nhà tôi hỏi em : “Nếu ngày anh trở về chỉ còn một chân thì em nghĩ sao ?”
- Tôi đã tự trả lời cho câu hỏi của mình rất thanh thản rồi mới hỏi em
– Em lặng im không nói mà chỉ gục đầu rơi nước mắt.
Bấy nhiêu đó cũng quá đủ với tôi rồi.
Tôi biết những lời của mình đang đày đọa, dày xéo lên tâm hồn thơ ngây của em và tôi cũng vô cùng đau đớn, nhưng ở trên đời này cái gì cũng có thể xảy ra, chỉ trước hoặc sau mà thôi.
Tôi biết có những người không bao giờ dám đối diện với điều suy nghĩ này và cố tình lẫn tránh đến khi phải trực tiếp đối diện với nó.
Tôi thật lòng bày tỏ cùng em :” Ừ, nếu số phận anh là vậy thì anh sẽ cố gắng không để phiền đến ai kể cả em “.
Nghe tôi nói tới đây nước mắt em chảy nhiều hơn.
Tôi đau đớn nói :” Em đừng khóc nữa, nếu chuyện có xảy ra cũng không có sự bội bạc nào hết đâu.
Em hãy chuẩn bị cho mọi thứ có thể xảy ra trong sắp tới để lỡ khi nó đến mình không phải ngỡ ngàng, mọi chuyện rồi cũng sẽ qua “ Nói xong mà lòng vẫn còn đau đau, tôi hít một hơi thở dài rồi lững thững bước đi sau khi từ biệt.
Những mũi dao bắt đầu chĩa vào tôi… nhưng đâu biết tôi đã sẵn sàng chờ đợi. Tôi được đưa qua chiến trường K và đã trải qua nhiều sóng gió trong đời lính. Những lá thư của em tôi còn cất kỹ trong nhật ký của mình.
DTD
@@ sharing real love story of my bro ,
many tks Anh hai !!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét