Trang

Tìm kiếm Blog này

Thứ Tư, 13 tháng 3, 2013

Khúc Dạo đầu Của Tình Yêu

Trong cuộc đời mỗi con người, niềm vui, nỗi buồn luôn đan xen tiếp nối. Những đợt sóng dù vô tình hay hữu ý cũng đều được xô đẩy vào bờ tâm hồn mỗi chúng ta. Khi những con sóng vồ vập chạm bờ, nó sẽ phát ra nhiều thứ âm thanh. Có những âm thanh dịu dàng êm ái và cũng đầy những âm thanh chát chúa, cuồng nộ.
Tất cả rồi cũng sẽ tan biến. Những bọt nước đã tan biến như biết bao câu chuyện buồn vui đã tan biến theo thời gian. Nhưng, dường như ở bất cứ bờ sông tâm hồn nào cũng đều kịp ghi nhận những khoảnh khắc khó phai của những đợt sóng êm đềm, dịu vợi. Những âm thanh trong vắt của tuổi thơ, những âm thanh cao ngất của tuổi vừa mới chớm yêu chợt thoang thoảng trầm buồn khi tình yêu đã trổ thành những cánh hoa đầy màu sắc. Có những cánh hoa chưa kịp khoe sắc giữa ánh nắng ban mai đã bị bầy côn trùng phá nát !
Nhưng những sắc màu ấy đã kịp hằn sâu trong tâm hồn mỗi chúng ta. Màu sắc của sự ngây ngô đến mức thánh thiện, sự vụng dại đến độ hoang sơ sao cứ mãi đeo bám tâm hồn ta hơn hẳn mọi chi ly tính toán, mọi khôn ngoan lọc lừa…
Có thể cũng như bao người khác, tôi đã trải qua nhiều cuộc tình, nhưng, tôi dám chắc chắn một điều rằng không ai trong chúng ta tự muốn tình yêu của mình sớm kết thúc. Tôi không dám cho rằng sự kết thúc đó là tất yếu hay chỉ là số phận khác nhau của từng con người trong mỗi lúc mỗi khác, nhưng dù sao đi nữa, có lẽ ta chỉ yêu được một lần và mãi mãi khoảnh khắc yêu đương đó có thể là vĩnh hằng trong tâm trí.
Năm đó tôi hai mươi tuổi, em nhỏ hơn tôi ba tuổi. Tôi, con nhà nghề thể thao, cơ thể cường tráng bọc ngoài cho cái tính khí ương ngạnh, bốc đồng. Em, con nhà quyền chức ( chế độ cũ ) ngoan đạo, sự hiền hậu, nhu mì được toát ra từ đôi mắt trên khuôn mặt xinh đẹp.
Tôi quen em vào những ngày hè năm 1982 – lúc đó em đang phụ bán cà phê trong chợ Thanh Đa – Thường thường vào các buổi tối rảnh rang, tôi cùng một vài người bạn hay ghé quán em để uống cà phê, trò chuyện. 

Thỉnh thoảng tôi cũng lạnh lùng ngắm nhìn gương mặt em như thưởng thức một bức tranh. Tôi tràn trề sinh lực pha lẫn chút tự phụ. Tôi không hề bông đùa mỗi khi em bưng cho tôi ly cà phê với vài điếu sa mit. Những nụ cười xã giao đầy thân thiện của em được tôi đổi lại bằng lời cảm ơn của “ ông cụ non” và ánh nhìn lơ đễnh.
Những ngày gần cuối năm 82, Mẹ tôi chính thức bán nhà ở lô P để dọn về lô 8. Tôi bất ngờ gặp em đang ngồi bán thuốc lá và quà vặt ở lầu 3. Cũng nụ cười xã giao và vài lời thăm hỏi của “ ông cụ non “ đáp lại nụ cười xinh xắn trên gương mặt hiền lành của em…tôi mới biết nhà em cách nhà tôi “ cái giậu mồng tơi”


Thời gian đó, tôi còn là học sinh trường thể dục thể thao. Tôi ở nội trú và chỉ về nhà mỗi chiều thứ bảy. Ngày chủ nhật, ngoài công việc lặt vặt và gặp gỡ mấy người bạn, tôi đều dành buổi trưa khó ngủ của mình để gặp em trò chuyện.
Ngày qua, ngày lại, ngày qua cho tới một tối nọ. Khoảng chừng 7g tối, tôi và thằng Văn đang lết bộ nặng nhọc sau một buổi tập nặng. Tôi bị chấn thương nhẹ vài chỗ. 

Tôi với nó định kiếm tô cháo vịt để bồi dưỡng cho cái bụng đang đói meo. 
Thằng Văn đề nghị làm thêm xị cây lý cho tan máu bầm…tôi nghe nó tả mà cơn đói dâng lên cùng cực !
Bỗng :” Anh Đ. ơi ! Đi coi ca nhạc với tụi em hông ?”

 – Hai chiếc xe đạp chở bốn người – người anh chở người bạn, cô em gái chở em
- Đi coi ở đâu vậy em ?
- Ở đài truyền hình đó anh
Tôi lừng khừng 

– Mày đi không V. ?
- Thôi, mày đi đi, tao đói lắm rồi 

– Nó nheo mắt cười cười ra điều hiểu ý lắm !
Tôi quay sang em :” Em cứ đi từ từ đi, anh lên nhà lấy xe đạp theo sau nhe “.

 Không kịp từ giã thằng V., tôi chạy vội lên nhà tắm táp qua loa rồi xỏ đại cái quần dài và cái áo sơ-mi chưa kịp giặt – cả thảy chừng 10 phút 
– Cơn đói đã tạm quên, tôi đạp thật nhanh, thật nhanh…
 Đến nơi giữ xe của nhà hát đài truyền hình thành phố, tôi cũng vừa gặp cả bốn người họ trong bãi xe đi ra. Gặp tôi, em mỉm cười và nói :”
Anh đạp nhanh quá hả ! Anh gửi xe đi, em chờ”.

 Tôi hấp tấp đưa xe vào bãi rồi quay vội ra. Em hỏi : “ Bộ anh mới tập võ về hả, anh ăn cơm chưa ? “ Ừ, anh không đói !!! ?
Những năm ấy, nhu cầu thưởng thức âm nhạc, phim ảnh chưa được đáp ứng rộng rãi như bây giờ. 
Người ta sắp hàng mua vé, chen lấn, xô đẩy nhau để nhằm tranh được chỗ ngồi tốt nhất !
 Em khép nép đi cạnh tôi và chúng tôi đã lọt thỏm giữa dòng người. Nhích dần, nhích dần…cuối cùng chúng tôi cũng đến được nơi mua vé. 
Rất nhiều lần chúng tôi bị dòng người đùn đẩy ép sát hàng song cửa ra vào. Em đứng yên giữa lòng tôi và hàng song sắt. Tôi khá vất vả dùng đôi tay nắm chặt hàng song để bảo vệ em an toàn. Tóc em vài sợi lất phất vào mắt tôi, mùi hương tóc em đủ làm tôi ngây ngây, ngất ngất.
 Tôi đang mơ màng cảm nhận mùi hương tóc em chợt em liếc lên nhìn tôi nhoẻn miệng cười rồi hỏi :” Mệt lắm không anh ?” Tôi cố giấu cảm xúc của mình nên đáp gọn lỏn :” Chỉ hơi hơi thôi “
Chúng tôi đã vào trước cửa khán phòng. Chừng khoảng 15 phút nữa là bắt đầu chuơng trình. Người bạn – chắc đã có tình ý với em – đi cùng tỏ ra khó chịu vì sự có mặt của tôi. Anh ta móc thuốc mời người anh mà chẳng đoái hoài gì đến tôi. 

Tôi lững thững bước ra tủ thuốc lá mua vài điếu VITAB. Anh bạn kia cũng bước ra mua vài miếng thơm và chia mỗi người một miếng – dĩ nhiên là không có phần tôi –
g cảm thấy hân hoan vì cử chỉ vừa rồi của em. Tôi dối lòng :” Em sang bên kia ngồi đi, anh ngồi một mình cũng được “ Em xịu mặt :” Thôi, em ngồi đây với anh ”. 

Trái tim tôi chợt thắt lại, một cảm giác khó tả đang lâng lâng trong lòng…
Đã đến giờ trình diễn, chúng tôi vội vàng vào trong khán phòng. Nhiều người đã yên vị, tiếng micro vang vang từ người dẫn chương trình.

 Tôi đi theo họ đến hàng ghế giữa khán phòng. Người anh trai vào trước rồi đến người bạn kia. Em ngồi gần người bạn đó còn cô em gái ngồi phía ngoài cùng là hết ghế ! Tôi đứng đó loay hoay, ngáo ngáo nhìn trước, nhìn sau. Ghế thì còn nhưng tôi muốn ngồi thì phải đi chỗ khác !!
Không chút do dự, tôi ngồi luôn xuống đất ( bậc tam cấp ) gần với cô em gái của em. Em quay sang nhìn tôi bằng ánh mắt cảm thông. Một thoáng chần chừ, em bảo cô em đổi ghế. Nhích lại gần tôi, em thỏ thẻ :” Anh ngồi đỡ nhe ! “ 

. Rồi em cứ cắn hạt dưa và đặt đều đều lên tay tôi…
Đó là lần đầu tiên trong đời tôi được tham dự đại nhạc hội. Đêm đó, Nhật Tài, Sĩ Thanh, Cẩm Vân, Ngọc Bích hát hay lắm ! Nhưng có lẽ từ trong đáy tim tôi em mới là người ca sĩ hay nhất. Những lời nói, ánh mắt và mùi hương trên tóc em đã hòa quyện thành bài hát du dương giữa hồn tôi. 

 Bài hát êm ái nhất về tình yêu mà tôi chỉ nghe thấy được một lần trong đời. 
Bài hát tình yêu mà chắc tôi sẽ không bao giờ được nghe ai hát hay bằng. Em chỉ sáng tác một lần cho tôi…riêng tôi…và chỉ riêng một mình tôi…
Kể từ ngày đó, tôi và em gặp nhau nhiều hơn. Cái nét “ ông cụ non” của tôi dần dà đã bị vẻ hồn nhiên thánh thiện của em xóa sạch. Càng ngắm nhìn “ bức tranh của lòng tôi, tôi càng say sưa, quyến luyến. Gương mặt trắng trẻo, xinh xắn lớt phớt chút hồng của nắng.
Đôi mắt to tròn được bờ mi cong cong, ỏng ẹo, lã lơi như cô ca sĩ đang điểm duyên cho sân khấu rực đèn. Đôi môi căng mọng, mặn mà không hề ích kỷ che đậy những chiếc răng đều đặn mỗi khi em cười. Mái tóc ngang vai đen dày ấp ủ trong đó cả rừng hương của tuổi 18.
Tất cả những nét đẹp của em đã được tâm hồn tôi thu gom lại rồi cất vào một ngăn tận cùng trong đáy tim như thể dòng sông đang cất giữa lòng nó những hạt ngọc quý báu.
Tôi và em đã kể cho nhau nghe những chuyện đã qua về gia đình mình. Kể lại những chuyện thời thơ ấu tinh khôi.



 Kể về những tháng ngày êm đềm bên ngôi trường và bè bạn. Kể ra tất cả những điều chúng tôi có thể…Em thì thích cái giọng trầm ấm chứa đầy tinh nghịch, cắt cớ của tôi.
Tôi thì thích nét đẹp nhân hậu trên gương mặt em và sự hồn nhiên hơn những điều cần phải có. Cứ thế, cứ thế, câu chuyện vẫn đều đều tiếp diễn cùng tháng ngày bên cạnh những lo toan, nghèo khó.
Tình cảm của tôi và em rồi cũng thăng hoa theo từng cung bậc tự nhiên. Từ đó, những đêm sau này của tôi vừa khó nhọc lại vừa êm ái. Những ngày không gặp em cũng như những ngày kề cạnh bên em hằng giờ mà đến khi đi vào giấc ngủ thì hình bóng yêu kiều của em bao giờ cũng làm tôi nao nao, điên dại. Mình đã yêu em rồi chăng ?
Tôi không nhớ rõ đã bao lần tôi tự hỏi tôi như vậy và cũng không quên nghĩ rằng giờ này em có nhớ tôi nồng cháy như thế không ?

 Chắc là không đâu! Vì tôi nghĩ chỉ những người sôi nỗi, cuồng nhiệt, những người thường bị ba, mẹ la rầy vì sự nông nỗi và thiếu chín chắn như tôi mới có thể kề cận tâm trạng ấy!Mối quan hệ giữa tôi và em mặc dù chưa công khai nhưng đã được nhiều người trong gia đình hai bên biết đến.
 Lúc mà nụ hoa đang e ấp trổ thành đóa hoa đầy hương sắc thì cũng là lúc nó phải đối diện với muôn vàn tác động trắc trở từ mọi phía bên ngoài!
 Mưa to, nắng gắt, gió bão, côn trùng, thú vật…đều có thể biến nụ hoa đó trở thành hình bóng dĩ vãng trong tâm hồn ai đó. Người Mẹ của em tỏ ý không tán thành mối quan hệ này, người anh cả cũng vậy.
Người anh thứ hai tỏ ra không quan tâm lắm, chỉ có hai người anh kế và cô em gái ra chiều thông cảm với chúng tôi hơn. Họ có những suy nghĩ chưa tốt và chưa đúng về gia đình tôi! Có nhiều thứ tôi không tiện viết ra ở đây, nhưng vì yêu em nên tôi đã tạm vượt qua tất cả bằng những việc làm và lời lẽ không thuộc về tính cách của tôi!!!

 Tôi đã quá khôn ngoan hay tôi đang tự dối trá bản thân tôi ? Mà tôi dối tôi để làm gì kia chứ ? 
Giữa cuộc đời này có sự khôn ngoan nào thuần khiết không ?Tôi đang hy sinh những niềm vui trong trắng của tôi để nhận về sự khôn ngoan đầy ức chế ?
 Tôi vì em chăng ? Và em có cần thiết nhận sự hy sinh của một người mà ngay chính bản thân người ấy cũng tự lừa dối mình ?! Có quá nhiều câu hỏi dồn nén trong tôi và câu trả lời duy nhất là tôi yêu em, tôi muốn được thêm thật nhiều ngày tháng bên em cho dù cái điều đơn sơ tự nhiên ấy đã chứa vô cùng những mối chỉ, tơ rối mù. 
Tôi đã từng mường tượng về cái giá mà tôi phải trả cho việc tự lừa dối bản thân lúc tôi không thể còn chịu đựng được nữa…
 Tôi đã nhiều lần xin phép gia đình em để em và tôi có thể được đi đây, đi đó và có những khoảng trời riêng tư cho lứa đôi, nhưng một lần xin là một lần thất vọng não nề! Tôi nhớ rất rõ cái ngày hôm ấy. 
Buổi chiều, chừng khoảng 5g , tôi đẩy xe đạp lên cầu thang sau khi tập bóng ở sân Hoa Lư về. Em đang ngồi một mình sau tủ thuốc lá. Gặp tôi, em hớn hở :” Anh Đạt, lại đây em nói nghe “
- Cái gì coi bộ quan trọng quá vậy em ?
- Ngày mai anh với em đi coi phim hông ?
- Em giỡn vui vậy ?!
- Thiệt đó, ngày mai 9g sáng em rãnh, mình đi nhe ?
- Em tự xin phép Má hả ?
- Không! Ngày mai em đi với O ( cô ), O nói chừng nào về thì O rước.
- Trời! Em tự sắp xếp hết trơn rồi hả ?! Mà sao O lại làm chuyện này ?
- O nghe em kể, O nói tội nghiệp anh, để O bày kế cho
Em nói xong mà mắt vẫn còn đang lúng liếng rạng rỡ, đôi môi cười thật xinh làm tôi muốn cháy cả lòng.
- Ừ, anh lên nhà nhe, ngày mai đúng hẹn đó há
- Dạ!
Tối hôm đó tôi phải nổ lực ý chí tối đa để không xuống nhà em chơi, vì nếu xuống gặp em thì ngày mai có thể bớt đi thi vị.

 Nhìn lên tường, đồng hồ đã chỉ 12g38 phút nhưng tôi vẫn không buồn ngủ.
 Tôi cố gắng cóp nhặt từng câu nói hồi chiều của em…trái tim tôi thắt mạnh rồi chùng xuống nhẹ nhẹ, êm êm nhiều lần trước khi tôi thiếp đi giữa những niềm vui vô bờ bến…
Sáng hôm sau, tôi chợt tỉnh giấc khi ánh dương còn chập choạng mặc dù trằn trọc cả đêm rồi thiếp đi giữa khuya.
Đang vẫn còn mơ mơ, màng màng vì chưa đủ giấc rồi như chợt nghe lời em gọi, tôi vùng người ngồi dậy và sực nhớ lời hẹn với em chiều qua.

 Tôi hấp tấp dọn dẹp mùng mền, chiếu gối rồi khởi động bài thể dục nhẹ nhàng cũng như thường ngày nhưng hôm nay thì rất sớm. Tôi làm mọi việc đều hấp tấp, vội vàng như thể sợ trễ hẹn với em.
Sau khi vệ sinh cá nhân và điểm tâm bằng tô cơm nguội với chút cá kho còn dư chiều qua, tôi liền đem cái quần jean ra săm soi, ngắm nghía. Tôi có cả thảy 3 bộ đồ tây và cái quần jean Mẹ cho tiền mua lại của thằng bạn hơn bốn tháng.

 Tôi quyết định chọn nó vì có lần tôi nghe em khen tôi mặc đẹp cùng cái sơ-mi trắng. Tôi cẩn thận đếm lại mấy đồng tiền lẻ Mẹ cho để xài trong 1 tuần mà tôi đã xài chưa hết.
Tôi bơm lại hai bánh xe và kiểm tra dây thắng. Công việc chuẩn bị tạm hoàn tất, tôi nóng lòng đi ra, đi vào, ngó tới, ngó lui khắp nhà mà tôi có biết làm gì hơn cho cái đầu cứ lan man, thấp thỏm vì cuộc hẹn. 

Thời gian lúc đó sao mà quá chậm chạp so với những cái liếc mắt nhìn đồng hồ liên tục của tôi ! Rồi giờ hẹn cũng đủng đỉnh tới gần như một vị thượng khách chẳng quan tâm gì đến sự chờ đợi của nhược gia. Tôi dẫn vội xe xuống cầu thang nhanh hơn cái vội thường ngày…
Em đang đứng với người Cô ở đầu trường Hồ Ngọc Cẩn. Gặp tôi, hai cô cháu nở nụ cười thân thiện. Tôi chào hỏi cô rồi nói với em :” Đi liền bây giờ hả em “ “ Dạ”. Trước khi em lên xe, người Cô dặn dò :” Bây đi chơi nhớ về sớm, tao chờ chỗ này nghe “. “Đi anh” -em nói-

 Tôi nhìn Cô : “Dạ, con xin phép”.
Em ngồi sau im lặng, tôi đạp nhanh qua dốc cầu Kinh thật nhẹ nhàng – sao hôm nay tôi khỏe lạ - rồi đạp từ từ.

 Tôi quay sau hỏi em : “Hôm nay mình đi coi rạp nào?”
- Em cũng chưa biết! Hay là mình ra rạp Thăng Long đi
- Ở đó chiếu phim gì ?
- Em đâu có biết!!
- Thế thì…
Tôi liền bỏ dở lời nói, quay ra sau nhìn vào khuôn mặt dễ thương của em, em cũng nhìn tôi cười mỉm và chúng tôi không hỏi nhau gì thêm nữa.

 Cái thật thà của tôi đôi khi cũng trở nên ngốc nghếch và có nhiều cái ngốc nghếch mà tôi lại nhớ mãi.
Giờ này rạp Thăng Long đang thưa khách, mà cũng phải, ai mà đi xem phim vào giờ này trừ những đôi tình nhân quá rảnh rang như chúng tôi. Tôi gửi xe xong rồi cùng em vô thẳng mà không hề quan tâm đến tựa phim.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét