Tháng Tám...
Tôi định ta thán bằng dấu chấm than nhưng lại lửng lơ con cá vàng bằng ba chấm lửng. Cứ than vãn thời gian chạy riết cũng chẳng thay đổi được gì.
Cái gì đã qua, đã xảy ra ngày hôm qua, đã là quá khứ, không thể thay
đổi được thì phải tập chấp nhận. Mà không chấp nhận cũng không được,
đâu có máy đi ngược thời gian cũng đâu có phép tiên thánh để quay ngược
quá khứ . Quá khứ mơ mộng, ta tiếc nuối (lâu lâu lấy ra mơ lại).
Quá
khứ buồn bã, muốn quên đi (lâu lâu bất chợt vấp vào cái nắp quá khứ
buồn, tư lự và đóng nắp lại đi thiền). Quá khứ đau khổ mất mát, muốn
quên nhưng đã để hằn vết sẹo, cũng đành!
(Lâu lâu vết sẹo cũ trổi dậy
làm nhức nhối, có khi rỉ máu, ahh...lấy băng keo, lấy thuốc xức vào,
voila! Lại đi thiền. Đừng hỏi tôi là thuốc gì, băng keo loại gì nha).Đã
bước qua tháng tám, đã là nửa mùa hè và ở nhiều nơi đã là cuối mùa hè,
học sinh đang rụch rịch mua sắm, chuẩn bị trở lại trường.
Cái vòng tròn
của “đời học sinh” lại bắt đầu trở lại. Nhìn cái vòng tròn tôi cho là
rất dễ thương đó làm tôi nhớ, nhớ thật nhiều về những ngày áo trắng xa
xưa . Tôi tiếc, tôi ước ao mà cũng có trở lại trong cái vòng tròn đó
được đâu .
Thời học trung học của tôi đã không cho phép tôi tung tăng
hay khép nép trong tà áo dài trắng đơn sơ dịu dàng như những năm khi chị
của tôi bắt đầu bước vào ngưỡng cửa trung học.Thời
của tôi nghèo quá, chật vật quá, miếng ăn còn không đủ nữa huống chi là
manh áo đẹp.
Tôi chỉ có độc nhất một chiếc áo dài trắng để dành, khi
nào thèm thật thèm, hẹn bạn cùng mặc chung cho mình đừng lẻ loi riêng
biệt dầu lúc đó tôi đã bị bạn bè gọi là “lập dị”.
Giữa đám con trai ngang tàng, một số bạn gái đã biết sửa soạn chải chuốt lông mi tí xíu, đi guốc cao chút xíu trong những bộ đồ ngắn, vài ba tà áo dài của chúng tôi trong sân trường đã là biệt lập lắm rồi. Thế nên tôi chưa hề dám đơn độc với chiếc áo dài cũ kỹ dầu có lúc rất thèm được mặc.
Cái quần trắng đã vá ba bốn mảnh ngay chỗ gấu quần. Vải mòn theo thời gian cũng có nhưng bị xên của xe đạp móc rách thì nhiều hơn.
Giữa đám con trai ngang tàng, một số bạn gái đã biết sửa soạn chải chuốt lông mi tí xíu, đi guốc cao chút xíu trong những bộ đồ ngắn, vài ba tà áo dài của chúng tôi trong sân trường đã là biệt lập lắm rồi. Thế nên tôi chưa hề dám đơn độc với chiếc áo dài cũ kỹ dầu có lúc rất thèm được mặc.
Cái quần trắng đã vá ba bốn mảnh ngay chỗ gấu quần. Vải mòn theo thời gian cũng có nhưng bị xên của xe đạp móc rách thì nhiều hơn.
Thế đấy, quần vá,
áo dài cũ mà tôi vẫn yêu thích vô cùng, vẫn tưng tiu để dành bởi đâu có
điều kiện để may cái mới. Lúc đó nghèo làm sao đâu . Tôi có kỷ niệm để
nhớ, để nhắc nhở cái nghèo về mặc của gia đình tôi lúc ấy.
Học
đệ tứ, tôi có hai cái quần tây để thay đổi vì luật của trường không
nhất thiết học sinh Trưng Vương và cũng như nhiều trường trung học sau
1975 mặc áo dài.
Trong thực tế vì nhiều gia đình không đủ điều kiện để
may áo dài cho con mình đi học.
Một trong hai cái quần tây đen (màu đen
dễ mặc) của tôi vải đã không tốt sẵn, mặc tới lui, giặt tới lui hoài
đâm mòn và tưa chỉ mà tôi và chị tôi còn ráng để tôi mặc thêm vài lần
nữa trước khi may cho tôi cái mới .
Tôi còn nhớ hôm đó là giờ Anh văn của thầy H. Tôi ngồi bàn đầu, trời xui đất khiến thế nào mà thầy H. xem sổ và “chiếu tướng” tôi, chỉ tay bảo tôi lên trả bài!
Tôi còn nhớ hôm đó là giờ Anh văn của thầy H. Tôi ngồi bàn đầu, trời xui đất khiến thế nào mà thầy H. xem sổ và “chiếu tướng” tôi, chỉ tay bảo tôi lên trả bài!
Tôi vốn dĩ
rất ghét Anh văn và "không thèm" học (với lý do tôi sẽ kể bạn nghe sau)
nên bị chiếu tướng trả bài là đánh tim đánh lô tô . Cầm cuốn vở đi lên
bục cạnh bàn thầy, tôi "khấn" lầm thầm trong bụng với ông Trời xin “thầy
làm ơn đừng cho em viết câu”.
Ai mà thương cho đứa lười biếng ngang tàng không chịu học bài như tôi, thế nên tôi cầu khấn gì khấn, mặt tôi xanh thế nào thì xanh, thầy H. vẫn đưa cho tôi cục phấn bảo lên bảng viết vài câu cho thầy .
Tôi đành thất thểu leo lên bục mà viết. Mới viết chưa được nửa câu, tôi nghe bạn bè cười khúc khích. Tôi ngưng ngang vì tưởng mình viết sai, quay nhìn thầy, thầy im lặng không nói gì .
Ai mà thương cho đứa lười biếng ngang tàng không chịu học bài như tôi, thế nên tôi cầu khấn gì khấn, mặt tôi xanh thế nào thì xanh, thầy H. vẫn đưa cho tôi cục phấn bảo lên bảng viết vài câu cho thầy .
Tôi đành thất thểu leo lên bục mà viết. Mới viết chưa được nửa câu, tôi nghe bạn bè cười khúc khích. Tôi ngưng ngang vì tưởng mình viết sai, quay nhìn thầy, thầy im lặng không nói gì .
Tôi quay lại định viết tiếp, tôi lại nghe tiếng cười sau lưng, lần này
lớn hơn. Tôi quay mặt lại nhìn xuống xem đám bạn qủy quái đang giở trò
gì đây .
Cô bạn thân ngồi cùng bàn của tôi đứng dậy lễ phép thưa với thầy trong câu nói ngập ngừngTrời đất qủy thần ơi! Chắc mặt tôi lúc đó xám ngoét, tôi đứng trên bục như trời trồng vài phút rồi cảm thấy mặt mình nóng ran.
Cô bạn thân ngồi cùng bàn của tôi đứng dậy lễ phép thưa với thầy trong câu nói ngập ngừngTrời đất qủy thần ơi! Chắc mặt tôi lúc đó xám ngoét, tôi đứng trên bục như trời trồng vài phút rồi cảm thấy mặt mình nóng ran.
Tôi vội vả đi xuống
cầm cuốn vở của mình che phía sau mông lại . Tôi xuống chỗ ngồi còn
thầy thì nhìn ra cửa sổ dường như để cho tôi bớt ngượng.
Tôi cúi gầm mặt cả buổi học. Lúc ra chơi, cô bạn thân kéo tôi xuống nhà vệ sinh để nhíp lại quần cho tôi .
Tôi cúi gầm mặt cả buổi học. Lúc ra chơi, cô bạn thân kéo tôi xuống nhà vệ sinh để nhíp lại quần cho tôi .
Quần rách, đúng hơn là sút chỉ nên tôi không
hay . Khi tan học về đến nhà, tôi vừa nhăn nhó hai chị tôi, vừa giận
chị tôi sao không may quần mới cho tôi mặc để tôi phải trải qua cơn xấu
hổ đến muốn độn thổ hôm đó .
Tôi thấy chị Cả của tôi cố nuốt nước miếng như ráng che đậy sự buồn bã của mình, sự nghẹn ngào vì em mình thiếu ăn giờ lại thiếu mặc.
Tôi thấy chị Cả của tôi cố nuốt nước miếng như ráng che đậy sự buồn bã của mình, sự nghẹn ngào vì em mình thiếu ăn giờ lại thiếu mặc.
Tôi giận chị tôi hết cả đêm không nói
chuyện, bỏ cả cơm tối . Sáng hôm sau khi hai chị đi khỏi, tôi cầm cái
quần cũ lên xem, trời ạ, cái đũng quần đã mòn nhẵn, hèn chi mà không sút
chỉ; mà chị tôi đâu có tiền để may cái mới cho tôi ngay.
Một tuần sau tôi được cái quần tây màu nâu mới toanh.
Một tuần sau tôi được cái quần tây màu nâu mới toanh.
Về sau tôi mới biết chị
tôi bán cái áo dài hoa cúc vàng của chị để dành bao nhiêu năm để cộng
thêm tiền mua vải may quần cho tôi .Sau này lớn hơn chút nữa,
tôi không cảm thấy xấu hổ mà lại cám ơn cái “sự quần sút chỉ” hôm đó đã
thành kỷ niệm để tôi nhớ thời không đủ ăn đủ mặc, để tôi yêu thương chị
tôi nhiều hơn, để tôi trân qúy những vật chất tôi có trong hiện tại .
Ngồi viết những dòng chữ này mà thương chị tôi quá, có ba chiếc áo dài mộng mơ để dành, áo cúc vàng, áo tím than, áo hoa hồng lụa, đều bán hết để nuôi em...
- Thưa thầy cho Dung về chỗ ngồi... quần của Dung bị rách ạ!Nhìn những tà áo dài bay bay trong gió trong những phim, ảnh từ Sài Gòn, tôi lại thèm được đi học trở lại, ước ao phải chi mình sanh trước hoặc sau thời điểm của hổn loạn, của lạc lỏng để thế hệ của tôi được thướt tha trong tà áo dài đi học .
Mơ ước chỉ là mơ ước, ở xứ người dễ gì mà có
dịp được mặc áo dài chứ, nên tôi vẫn thèm thời áo trắng và thật buồn cho
cái thế hệ lạc loài của chúng tôi...Ngồi viết những dòng chữ này mà thương chị tôi quá, có ba chiếc áo dài mộng mơ để dành, áo cúc vàng, áo tím than, áo hoa hồng lụa, đều bán hết để nuôi em...
- Thưa thầy cho Dung về chỗ ngồi... quần của Dung bị rách ạ!Nhìn những tà áo dài bay bay trong gió trong những phim, ảnh từ Sài Gòn, tôi lại thèm được đi học trở lại, ước ao phải chi mình sanh trước hoặc sau thời điểm của hổn loạn, của lạc lỏng để thế hệ của tôi được thướt tha trong tà áo dài đi học .
Tháng tám lại về, hai hôm nay trời đã đổi lành lạnh vào sáng sớm và buổi tối. Gió đang thốc vào, trăng bên ngoài đẹp lắm.
Tôi mỉm cười với tháng tám, với trăng, với gió khuya và chắc là sẽ đem mơ vào mộng với tà áo trắng với kỷ niệm xưa, với lá me bay bay. Một trời thơ dại vẫn trong tôi giữ mộng mơ tồn tại, giữ quá khứ hiền hòa và tôi, muôn đời vẫn yêu tà áo dài thơ ngây năm cũ ...
PTL
Phố biển
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét