Thật ra, Texas có thể lớn rộng hơn các tiểu bang khác về đường sá, còn những thứ khác vẫn bình thường, không có gì nổi trội ngoài cái quán chuyên bán beefsteak “Big Texan” ở Amarillo.
Tại đây, miếng thịt bò lớn nhất nặng 72.oz (2,04kg) sẵn sàng dành cho anh chàng big Texan nào muốn thử sức của mình.Có câu chuyện cười tôi “lượm” trên mạng đại thể như sau: Một anh chàng mù đến Texas du lịch.
Anh ta hỏi người tài xế taxi, “nghe nói ở Texas cái gì cũng lớn phải không?”.
Đúng vậy, người tài xế đáp. Vậy anh cho tôi đến một khách sạn lớn nhất đi. Đến khách sạn, thấy đói anh ta lọ mọ vào nhà hàng, gọi bồi và kêu một miếng beefsteak. Lát sau, người phục vụ mang ra đĩa thịt bò nóng hổi. Anh ta bưng đĩa thịt bò lên hít hà và ướm thử, cảm thấy miếng thịt không lớn như lời đồn. Anh gọi bồi bàn lại hỏi: “Tôi nghe người ta kể ở Texas cái gì cũng lớn. Phải vậy không?”. Không sai, thưa ngài. Vậy, làm ơn cho tôi xin ly nước lọc.
Sau khi nghe người bồi chỉ dẫn cẩn thận, anh ta đi thẳng, quẹo trái, rồi quẹo phải chạm đúng hai cánh cửa như anh phục vụ bàn hướng dẫn. Bụng nghĩ một bên cửa nhỏ, một bên cửa lớn.
Mà ở Texas cái gì cũng lớn nên anh mù mở cánh cửa to, ung dung bước vào. Cánh cửa đó dẫn ra hồ bơi khách sạn, anh ta lọt ùm xuống nước. Anh mù đạp chân ngoi lên, miệng la thất thanh: “Đừng xả nước! Đừng xả nước!”.Chuyện tiếu lâm tôi kể trên xem ra chẳng ăn nhập gì với việc “thách đấu với miếng thịt bò”.
Nhưng cái thâm thúy của nó là ở câu kết hình như để mỉa mai câu nói của người Texas “xem trời bằng vung”, cứ cái gì của mình cũng to cũng lớn cũng bự. To lớn chưa chắc là hay nhưng nhỏ chưa hẳn dở. Tỉ dụ, miếng thịt bò nặng hai ký, nhiều người bảo làm gì ăn không hết.
Chính vì thế quán “Big Texan” mới có màn “thách đấu với miếng thịt bò”. Ai ăn hết miễn phí, ăn không hết trả đúng số tiền theo trọng lượng miếng thịt, tức $72 đôla.
Thực sự, chiêu kinh doanh câu khách này hấp dẫn người Texas và cả những du khách có dịp đi ngang qua Amarillo, ghé xem và có thể thử sức với miếng thịt và nếu thắng thì ít ra mình cũng nổi tiếng về sức phàm ăn trong quán.
Chính tôi cũng bị cái quán “Big Texan” lôi kéo với màn phô diễn sức ăn.
Trên nước Mỹ và nhiều nước trên thế giới có khá nhiều cuộc “thi ăn”. Thi ăn phở, ăn hot dog, ăn hamburger... nhưng “thách đấu với miếng thịt bò thì chỉ có ở Amarillo là duy nhất”.
Cho nên quán lấy thêm biệt danh “The World Famous for Steak - Big Texan Steak Ranch” cho oai bởi vùng đất Amarillo có nhiều trang trại nuôi bò và nhiều hãng xưởng xả thịt và chế biến thịt bò quanh cái thành phố nhỏ buồn thiu. Big Texan trở thành điểm đến của hầu hết du khách vì sự hiếu kỳ theo đúng cái tên của quán.
Nói là “to” có lẽ ở hạng địa phương chứ nhiều quán ăn khác của người Việt mình còn lớn hơn nữa. Bên ngoài Big Texan trang trí màu sắc vui tươi: vàng và xanh dương khá nổi bật, cộng thêm dãy phòng trọ sơn màu mè rực rỡ theo kiểu nhà quê và có chút gì đó ngang tàng của xứ cao bồi.
Trong quán bày trí sừng nai, đầu bò trên vách hay cột gỗ, đèn treo kiểu xưa mang một màu sắc trầm lắng và ấm cúng. Beefsteak được các đầu bếp chiên (nướng) ngay giữa cuối quán. Tiếng xèo xèo, lửa khói nhảy lưng tưng trên bàn nướng vô cùng hấp dẫn kéo mọi ánh mắt dồn về bếp.
Và trước bếp được xếp đặt một khu vực “võ đài” cao hơn chung quanh, bàn to hơn, ghế cao hơn, có đến sáu cái ghế cho những kẻ thách đấu muốn lên bàn cùng một lúc. Hàng số đồng hồ điện tử chết đứng sáu mươi phút không giây đỏ rực luôn khiêu khích nhưng không thấy kẻ thách đấu nào can đảm giơ tay ghi danh.
Nhìn những bàn chung quanh, tôi thấy mình là vô địch ăn to nhưng không nói lớn. Mọi người vui vẻ ăn cùng bạn bè, gia đình cười nói xôn xao và hầu như chỉ gọi miếng thịt to chừng phân nửa miếng thịt trên đĩa của tôi.
Họ ăn để thưởng thức, trông có vẻ hợp khẩu vị theo kiểu Mỹ hơn là tôi phải vật vã cắt từng lát chấm nước sốt mà không có một giọt nước tương.
Thịt beefsteak chiên theo kiểu Mỹ khô rang và nhạt nhẽo. Sớ thịt sạm nhám không mềm và ngọt như kiểu beefsteak của người Á Đông. Tất nhiên không hợp khẩu vị.
Nhưng phàm ăn kêu miếng thịt lớn quá sức chứa của bao tử. Đúng là “The eye is bigger than the belly” (no bụng đói con mắt).
Tôi đang là kẻ thách đấu với miếng thịt “hạng ruồi”, cho đến hơn ba mươi phút tôi bị “knock out” vì nuốt không trôi trong khi đĩa thịt chỉ mới vơi đi phân nửa.
Dù sao vẫn còn khá hơn con cá sấu ở North Carolina, cố gắng bỏ ba mươi phút nhai chiếc giày da mà không tài nào nuốt nổi.
Tôi kiên nhẫn nhơi nhơi từng miếng thịt để chờ giây phút thượng đài của kẻ thách đấu với miếng thịt bò.
Suốt gần hai tiếng, không ai muốn lên bàn và ký “giấy sinh tử” giống y phim Hồng Kông “Nhất đỏ nhì đen”.
Nội dung giấy giao kèo tôi chưa được đọc qua, nhưng nghe kháo nhau trong lúc thi đấu nếu có vấn đề gì quán không chịu trách nhiệm. Có ai ăn mà chết nghẹn không?
Thưa quý vị là có. Chuyện mắc nghẹn chết rất bình thường. Nhưng chết vì ăn thi thì báo chí sẽ đưa tin “Một kẻ thách đấu đã gục ngay tại bàn với miếng thịt bò còn trong miệng...” thì ngàn năm bia miệng lắm ru. May là ở quán theo ký lục chưa có trường hợp nào ăn xong miếng thịt ngủ thiên thu.
Tuy nhiên ăn vào ói tháo ra thì có. Bởi vậy tôi không ngạc nhiên khi thấy cái thùng rác nhỏ đặt ngay dưới chân bàn trên “võ đài”.Theo tôi, nếu miếng thịt được ướp tẩm thơm tho, ngọt mặn, có lẽ sẽ có nhiều kẻ thách đấu Á Đông thượng đài. Hai ký, nhịn ăn chừng hai ngày chắc có người nuốt trọn.
Quán sẽ lỗ thắt họng. Nói cho vui thôi, chứ để được ăn miễn phí coi bộ kẻ thách đấu phải luyện tập ăn nhiều thịt mỗi ngày rồi gánh thêm căn bệnh gout (không tiêu hóa được hết protein trong cơ thể) lại là một nỗi khổ thể xác. Thôi, xin đừng làm kẻ thách đấu với miếng thịt bò.
Ngoc Linh
@@ wow, yahhoo,surprise "the BIG texan " !
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét