Năm nào cũng vậy. Cứ đến cuối năm là tôi lại bồn chồn muốn bay về Melbourne ăn Giáng Sinh, tất niên với gia đình, bè bạn. Tuy đây không phải là nơi tôi sinh ra nhưng nó là nơi tôi đã lớn lên và trưởng thành trước khi bôn ba với cuộc sống ở nhiều nơi, trên nhiều nước.
Ở một phương diện nào đó, Melbourne đã có nhiều thay đổi. Nếu như trong thập niên 1980, 1990, hầu như không có một ai sống ngay trong khu trung tâm thành phố thường được gọi tắt là CBD (Central Business District) thì trong những năm gần đây có đến trên 40,000 người chọn sống trong ngay khu phố xá CBD đông người qua lại này.
Theo các sách báo cho biết những sinh viên du học và thành phần di dân trẻ có tay nghề cao là những người có công trong việc giúp cho thành phố Melbourne có một bộ mặt mới. Không biết các bạn có biết không nhưng từ lâu giáo dục đã trở thành một trong những kỹ nghệ lớn nhất của nước Úc với hàng trăm ngàn sinh viên đến du học từ khắp mọi nơi, nhất là từ Á Châu. Trung bình mỗi sinh viên phải trả lệ phí học từ 30 đến 40 ngàn đô mỗi năm chưa kể tiền nhà, tiền ăn, sinh hoạt mỗi ngày. Riêng đối với những di dân đến nước Úc qua diện có tay nghề cao (skilled migration), đa số đều là những người có học thức cao, có nghề nghiệp vững chắc với bản chất cần cù, lương thiện. Họ chính là những người bươn chải nhất đã và đang giúp nước Úc phát triển ngày càng giàu mạnh.
Nếu có dịp, chắc chắn các bạn nên ghé thăm thành phố Melbourne nằm ngay góc đông nam của lục địa Úc Châu.
Khu Glenroy nơi ba mẹ tôi định cư gần 30 năm nay vẫn thế, không đông hơn, cũng chẳng ồn ào hơn tuy nó cách trung tâm thành phố chỉ độ chừng 15 phút lái xe. Vẫn khu chợ Coles nhỏ bé với vài hàng quán, tiệm bánh mì, take away.
Năm nào tôi về chúng nó cũng hỏi tôi: mày có định về lại đây không?Có chứ.
Năm nào về lại Melbourne, mỗi tối trên quãng đường về nhà quen thuộc, tai nghe tiếng hát nhẹ nhàng trầm ấm của Michael Buble trong nhạc phẩm nổi tiếng ‘Home’ tôi cũng muốn quay về:
Another summer day
has come and gone away
Paris or Rome, but I wanna go home
(Một ngày hè đã đến và đi, Paris hay Rome, nhưng tôi muốn về nhà)
Maybe surrounded by
a million people but I
still feel all alone
I just wanna go home
(Quanh tôi có thể là hàng triệu người, nhưng tôi vẫn thấy cô quạnh, tôi chỉ muốn về nhà)
Tiết tấu nhạc vừa chậm, vừa buồn lại càng làm cho tôi muốn quay trở về nơi luôn cho tôi có cảm giác thật bình yên, lắng đọng.
Nhưng có lẽ mỗi người một số phận. Ngay cả khi ý muốn của chúng ta là được sống gần gia đình, gần cha mẹ nhưng thực tế và những hoài bão riêng tư của mỗi người sẽ mang ta đến nơi mà cũng chính ta tự chọn cho là ‘home’. Và như trong bài blog tuần trước tôi đã chia xẻ với các bạn: Home is where the heart is.
Trịnh Hội.
@@tks TH ,beautiful city
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét