Em viết về chuyện
đàn ông vì họ có nhiều chuyện đáng nói. Nhưng em biết chưa bao giờ em
được viết dễ dàng và thoải mái như hôm nay vì viết mà không cần phải
lách, phải tránh né gì cả.
Bọn đàn ông hết chín phần mười đọc tựa đề này
xong sẽ lật qua trang khác ngay. Muốn họ đọc thì phải viết về chuyện
đàn bà, chuyện cấm đàn bà, vả lại họ có đọc đi nữa cũng có sao đâu?
Ở
các xứ Âu Mỹ này làm gì có tổ chức, có cơ quan nào bảo vệ họ đâu mà sợ.
Trước
tiên em xin thanh minh cùng các chị rằng em không có thù oán cá nhân gì
với bọn họ. Em cũng có gia đình, nghĩa là cũng có một tên nô lệ da vàng
hầu hạ như ai, chớ không phải thuộc loại gái già khú đế, vất ra đường,
5, 7 ngày không ai nhặt.
Thôi để em kể lại chuyện đời em cho các chị nghe.Thuở
còn con gái, em nổi danh là người đẹp, lại còn được tiếng nết na đức
hạnh. Ba mẹ em thuộc dòng dõi Nho gia nên dạy dỗ em rất kỹ, nào là tam
tòng tứ đức, nào là nhân lễ nghĩa trí tín, nào là xuất giá tòng phu, lấy
chồng phải gánh vác giang sơn nhà chồng.
Cho nên em rất đắt mối, chưa
học xong trung học mà đã đám này đám nọ, ông bà này đến coi mặt cho con,
cậu mợ kia đến thăm dò cho cháu. Nói ra cứ tưởng em được tha hồ chọn
lựa, kỳ thực quyết định chính là mẹ em, mà lựa theo tiêu chuẩn nào thì
hiện em cũng chưa rõ nữa.Thế rồi đến ngày đám cưới, mẹ em kêu em
vào dặn dò.
Nếu muốn không bị chồng bắt nạt thì khi vào phòng tân hôn,
phải chạy lại ngồi ngay trên đầu giường chỗ gối chồng em nằm. Trời đất
ơi! Không biết các cụ nhà ta bị đàn ông bắt nạt thế nào mà thần hồn nát
thần tính, rồi đâm ra dị đoan mê tín lẩn thẩn thế.
Từ ngày về làm dâu
nhà họ Nguyễn, em được tiếng là vợ đảm, dâu hiền, các cụ cứ khen rối rít
cả lên, đi đâu cũng đem ra khoe, làm em cũng được hãnh diện, hai lỗ mũi
cứ phồng lên, rồi em cật lực đem thân ra làm dâu làm vợ.
Các chị
xem, đây là thời khóa biểu mỗi ngày như mọi ngày của em:
- 6 giờ sáng đã
rón rén thức dậy pha trà hầu bố chồng, rửa mặt rửa mũi qua loa; rồi 7
giờ sáng vào đánh thức chồng dậy, dọn điểm tâm cho chàng trước khi đi
làm, xong rồi quét dọn nhà cửa; đến 9 giờ sáng xách giỏ theo mẹ chồng đi
chợ, bà vừa mua vừa trả giá vừa giảng giải cho em biết lựa con cá nào
ngon, con gà nào tơ, bó rau nào tươi, phải biết đối đáp thế nào với
những cô hàng chua ngoa đanh đá;
- 11 giờ về đến nhà, nấu cơm nấu canh cho
cả nhà xơi; thường thì mọi người ăn được nửa bữa em mới có thì giờ ngồi
vào bàn ăn, ăn xong lại dọn dẹp;
trưa đến giặt giũ, là ủi áo quần,
chiều vừa tắt bóng lại nổi lửa nấu cơm, đến 8,9 giờ tối mới tạm xong
công việc
tắm rửa xong, vào phòng mệt muốn chết, cặp mắt muốn ríu lại,
nhưng việc đã hết đâu, chàng bảo hôm nay làm việc mệt quá, mình đấm bóp
cho anh một chút nhé, rồi còn chuyện kia nữa chứ!
Xong rồi chàng quay lưng ra ngủ khò.
Cuộc đời em cứ từ
từ trôi qua như thế, mà em tưởng tất cả những đàn bà trên thế giới cũng
có một cuộc sống như em, như lời mẹ chồng thường nhắc nhở.
Rồi cứ
một năm em sòn sòn đẻ mắn như gà, rồi việc ơi là việc, hết chồng lại
con, hết bếp lại núc, hết nhà lại cửa; thế mà lạ thật, em chả oán trách
than van gì cả.
Thỉnh thoảng về nhà cha mẹ, em thấy trong ánh mắt của mẹ
em một thoáng ái ngại, còn các em em thì phản đối ra mặt.Chúng nó
nói xa nói gần, có khi nói thẳng, nhưng em cứ cho là quá tân thời, tiêm
nhiễm theo đời sống thác loạn Âu Mỹ, nên thường không thèm chấp, có khi
em thường đem dạy những bài học luân lý, đạo đức cho bọn chúng nghe nữa,
chúng nó cười lắc đầu ngán ngẩm, coi trường hợp em như đã hết thuốc
chữa.Thế rồi miền Nam thất thủ, em và gia đình chồng may mắn được
lên tàu đào thoát.
Qua đến Montréal, em vẫn giữ vai trò nội trợ như
trước, nhưng lần hồi rồi chồng em cũng phải để cho em đi làm; thực sự,
một mình chàng kham không nổi gánh nặng tài chánh của cả gia đình.
Thú
thực với các chị, lần đầu tiên phải đi làm em sợ quá, nhưng rồi cũng
quen đi. Mà hình như đàn ông bên này họ lịch sự, chiều chuộng đàn bà quá
chừng.
Lần hồi rồi em cũng biết ở các nước Âu Mỹ đã có cuộc giải phóng
phụ nữ từ lâu, rồi em cũng nghe đến tai câu: nhất đàn bà, nhì chó mèo,
thứ ba mới đến đàn ông gì đó.Em ngẫm nghĩ đến cả mấy tuần, rồi
em mới rõ.
Thì ra mười mấy năm trời nay người ta đã lừa phỉnh em, người
ta bịt mắt em, người ta dụ dỗ em dựa theo những cuốn sách từ thời thượng
cổ bên Tàu để bắt làm tôi mọi không công.
Trời ơi, tức ơi là tức!
Mười mấy năm của tuổi xuân thì, mười mấy năm đẹp nhất của một đời người
con gái bị người ta lợi dụng mà không hưởng được chút gì, các chị nghĩ
coi có đáng thù giận không?
Thế rồi em sắp đặt kế trả thù, không
phải để riêng cho em đâu, mà cho tòan thể phụ nữ trên thế giới nữa đó.
Em bắt đầu đọc sách, tham khảo, suy gẫm, gia nhập những hội đoàn phụ nữ
để mở mắt ra.
Thì ra đến giờ em chưa hiểu chưa biết gì hết về cái giống
đàn ông kia cả.Từ nay em xin gọi giống đàn ông là “bọn họ” cho
tiện việc.
Kể ra em đã lịch sự quá rồi. Hóa ra từ xưa đến giờ, từ Tây
qua Đông, bất cứ ở đâu, bất cứ lúc nào bọn họ cũng ăn hiếp chúng mình đủ
kiểu.
Các chị coi, ở bên
Tàu, bọn họ đặt ra biết bao luật lệ, bao nhiêu ràng buộc để hành hạ các
cụ bà, để phục vụ họ. Nghĩ cũng quá tội cho các cụ bên Tàu, ai đời chân
người ta đang đi đứng ngon lành, họ bắt bó béng nó lại.
Hồi đầu em cũng
tưởng bọn họ muốn cho chân các cụ bà đẹp, từng bước nở hoa sen, thôi
thì cũng được đi, bây giờ em mới biết họ bó chân các cụ với mục đích
khác, họ nghĩ bó chân cho nhỏ, ít đi ít đứng thì chổ khác nở ra to để
phục vụ bọn họ, nghĩ có giận không?
Còn bên Tây, thời Trung cổ,
bọn họ đặt ra cái khóa trinh tiết bằng sắt nặng trình trịch, đi chinh
chiến thì đem chìa khóa đi theo.
Có mấy đứa mấy năm sau trở về, thấy vợ
mình già nua xấu xí, thế là nó giả vờ bảo chìa khóa lạc mất đâu rồi, thế
có chết con người ta không?
Còn ở bên Trung Phi
bây giờ, ở cái xứ U-đít gì đó, vẫn còn cái trò cấm đoán đủ thứ. Ra
đường thì phải còn che mặt, mặc quần áo năm bảy lớp dù trời nắng chang
chang.
Lại còn phải sống trong cái harem nữa chứ, cứ như đàn bò cái, bầy
gà mái.
Hồi xưa ở xứ Chiêm Thành còn có luật lệ, mỗi khi chồng
chết, họ đem thiêu luôn các bà vợ. Các chị còn nhớ Huyền Trân Công Chúa
không?
Cũng may có ông Ngân Uyển đi vào được chiều thứ tư, ngược dòng
thời gian, đến cứu kịp thời nếu không đã chết thiêu mất tiêu rồi còn gì.
Hiện
chừ bên Phi Châu còn tục lệ cắt clitoris, ai đời con gái người ta mới
6, 7 tuổi bị đè ra cắt béng đi, cho hết khoái cảm về sau, các chị nghĩ
có dã man hung ác không?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét