Trang

Tìm kiếm Blog này

Thứ Tư, 29 tháng 9, 2010

Bàn Chân Tình Yêu



Anh yêu đôi gót chân hằn vết nẻ của chị, thương những nỗi đau chị từng phải chịu đựng. Và anh ước: “Được đun nước cho em ngâm chân mỗi ngày”
Chị luống cuống mở cổng, vội vã dắt chiếc Dream vào mảnh sân nhỏ, tối mờ mờ. Bối rối. Không biết tại cuộc liên hoan vui quá hay tại ánh mắt Thái say đắm quá khiến chị mềm lòng… Lâu lắm rồi chị mới về nhà muộn thế này.
- Lạnh không em?
Gương mặt góc cạnh sáng bừng đón chị sau cánh cửa. Đưa nhanh tay cho chồng, chị áp mặt vào bắp đùi anh trên xe lăn, dịu dàng:
- Em mệt.
Anh khẽ hôn lên mái tóc hơi xổ vì gió đường của chị, thoảng một cái nhíu mày. Rồi giục chị đi tắm nhanh để nghỉ.Chị uể oải ngồi trên chiếc giường, vừa nghe mùi hương bạc hà thoang thoảng từ đôi chân mới được ngâm nước lá, vừa nghe tiếng lách tách bàn phím đều đều của anh.Không đợi anh phải giục và âu yếm chúc ngủ ngon, chị nhẹ nhàng nằm xuống.Quay mặt vào trong. Dù không muốn nhưng tâm trí vẫn lang thang trong điệu valse du dương, kỳ ảo.
Phải. Ba năm rồi, từ ngày anh bị tai nạn, chị không còn nồng nàn bước trong tiếng nhạc. Và hôm nay, chị mới chợt nhận ra mình nhớ. Nhớ cồn cào những lần lả đi trong vòng tay anh bế thốc, xoay tròn.
Bàn chân chị sinh ra trên một mảnh đất nghèo xơ xác. Chị không có bất cứ người thân nào, sống thui thủi một mình từ khi bà mất. Chị không cha, không mẹ, không người thân. Bà cụ nhặt được chị trên một phiên chợ huyện.
Đến khi trở thành sinh viên, ra thành phố học, chị vẫn chưa gột hết được nước phèn. Anh chị gặp nhau vào năm thứ ba của đời sinh viên.Anh là chàng trai thành phố có nụ cười thật ấm áp và bàn chân mềm, thon như chân con gái.Anh yêu đôi gót chân hằn vết nẻ của chị, thương những nỗi đau chị sớm chịu đựng. Yêu dáng vẻ tảo tần mà ngẩng cao đầu của chị.
Chị đã biết cảm giác được yêu thương, có một người để được nghĩ đến, được nhớ nhung, trọn vẹn và thư thái như mùi hương của cây lá mà anh mua cho chị đun nước ngâm chân hàng ngày.
Anh bảo:
- Sau này, anh sẽ đun nước cho em. Anh sẽ chăm để bàn chân em được thư thả.
Với những đôi tất ấm áp mùa đông, những đôi giày mềm mại mùa hè, với tình yêu và sự ngọt ngào của những bó lá, bàn chân chị mềm ra, hồng hào và trắng trẻo. Bàn chân đã biết đến những bước đi không tất bật, lo toan. Như chị đã biết đến hạnh phúc. Và ước mơ một hạnh phúc.
Anh đam mê những bản nhạc du dương. Đam mê ấy khiến chàng kỹ sư tương lai phải miệt mài thêm ở Nhạc viện. Những tháng năm vất vả nhưng hạnh phúc chầm chậm trôi qua.
Đến khi chị có một công việc ổn định và anh cầm trên tay thêm tấm bằng Nhạc viện thì anh dẫn chị về ra mắt gia đình, về ngôi nhà trang nghiêm của dòng họ anh. Nơi ấy, bốn năm trước, anh xin phép ra đi để bảo vệ niềm đam mê âm nhạc.
Nhưng, giống như bốn năm trước, anh bị bố mẹ phản đối khi không theo lề thói và sự sắp đặt của gia phong.Sau cuộc “độc thoại” phải trái, thiệt hơn của mẹ rồi em gái anh, chị thụt lùi. Chị gạt nước mắt, bước những bước hụt về hướng khác để “tương lai anh rộng mở”.Không muốn tìm về nỗi đau thời thơ ấu, chị nhẫn nại leo những con dốc cao lởm chởm đá, lội rừng, lội suối mang kiến thức truyền dạy cho lũ trẻ miền núi.
Chị phát khóc vì những vết xước chồng chéo trên đôi bàn chân mình. Vết mới chồng vết cũ khiến nó ngày càng chai dần, sạm đen, nứt nẻ.Chị sợ dấu vết tình yêu ngày nào sẽ không còn nữa.
Và điều chị lo sợ không xảy ra. Bàn chân mềm mại như chân con gái của anh đã đến với chị. Qua một năm tìm kiếm như mò kim đáy bể. Hôm ấy, chị đi vận động gia đình cho con trở lại trường. Đôi chân chị bị đá dăm vò nhàu, khiến chị phải lê từng bước.
Đón chị đầu dốc là mái tóc bồng bềnh của anh trong nắng chiều. Chị ôm ngực không thở nổi. Hai giọt nước mắt anh rơi xuống, mát dịu, ngọt ngào trên bàn chân chị lem máu.
Anh cùng chị lội suối, băng rừng với những vết trầy. Để đêm về, trong căn nhà vách nứa, một bên là lớp học, anh nấu nước lá rừng cho chị ngâm chân.Thêm một năm nữa thì bố mẹ anh chấp thuận. Họ sợ sẽ mất cậu con trai độc nhất của dòng họ Nguyễn Lê.
Anh chị đưa nhau về thành phố. Mặc cho cha mẹ chồng giục chuyện con cái, anh kiên quyết để chị có thời gian học hành,  như chị từng khao khát, kiên quyết thực hiện lời hứa của mình. Chị lao vào ôn thi cao học.Mỗi tối thứ bảy, anh lại dìu chị đi trong những điệu valse hư ảo, nồng nàn. Anh muốn chị được bước những bước chân theo giai điệu ngọt ngào.
Hạnh phúc đã đậu lại trên ngôi nhà nhỏ có giàn lan thơm ngát, có tiếng cười, vòng tay dịu ngọt của anh, có nét trẻ trung, tươi rói của chị.Rồi một tai nạn bất ngờ cướp đi đôi chân anh, ngay khi chị thi đỗ và bắt đầu đi học.
Đôi mắt anh lạc thần, đôi mắt chị trống rỗng. Không can tâm thấy cuộc đời chị bị trói buộc cùng chiếc xe lăn, nhiều lần anh giãy bỏ chị gay gắt. Nhưng chị bằng lòng sống trong ngôi nhà được thiết kế lại, phù hợp với chiếc ghế đặc biệt của anh.Chị thích nghi với chuyện chồng chị làm việc tại nhà. Chị bắt đầu quen với cảm giác phải khuỵu chân xuống mới áp mặt được vào ngực anh. Chỉ ân hận chưa có một đứa con để những giờ phút trống rỗng trong anh vơi bớt đi. Và chị lãng quên dần những điệu nhảy ngọt ngào ngày ấy.
Lần thứ hai chị nhảy với Thái. Vì Thái khẩn khoản mời,. Một năm rồi, Thái theo đuổi chị công khai không mệt mỏi. Đã không biết bao lần chị van lơn:
- Xin Thái để cho Hằng yên. Thái trẻ trung, chưa lập gia đình, không thiếu gì người con gái tử tế, xứng đáng.
Nhưng cũng bấy nhiêu lần ánh mắt buồn bã của Thái nhìn lại chị, đầy khắc khoải:
- Hằng đừng để tâm đến tôi. Cứ coi như chưa biết gì. Tôi không cấm nổi mình hông nghĩ đến Hằng. Nên tôi chỉ yêu Hằng từ xa thế thôi.
Chị đã rõ tình cảm của Thái. Thế mà chị lại đồng ý nhảy. Khi bàn tay ấy mạnh mẽ đặt lên vòng eo chị và dịu dàng dìu chị đi, mọi vật xung quanh chị bỗng mờ dần. Chị lả đi trong nhịp thở hơi gấp của Thái và của… chính chị.
- Hằng biết không, tôi sẵn sàng đánh đổi mọi thứ để bản nhạc không bao giờ dừng lại.
Thái thì thầm bên tai chị. Chị im lặng không nói, chiếc cằm xinh xắn gần như tựa vào vai Thái. Thái vẫn thì thầm trong tiếng nhạc:
- Ngay từ khi nhìn thấy Hằng, trái tim tôi đã thuộc về Hằng. Hằng có nhiều gương mặt lắm. Nhưng tôi yêu nhất khuôn mặt Hằng trong điệu nhạc.Kỳ ảo. Mê đắm. Hằng sinh ra là để nhảy, Hằng ạ.
Khuôn mặt Thái gần hơn. Đắm đuối, đam mê. Chị khựng người. Câu nói đưa chị ra khỏi cơn mơ hư ảo. Bàng hoàng. Chị giật nhanh bàn tay mình ra khỏi người Thái.
- Hằng… em sao vậy? Thái thảng thốt.
- Không, không sao.
Chị lắp bắp. Rồi lao ra cửa. Một giây ngơ ngác, nhưng Thái cũng kịp đuổi theo sát gót, nắm được bàn tay chị run rẩy nơi cửa ra vào:
Anh… tôi… đã sai gì ư?
Ánh mắt Thái nhìn chị khẩn khoản. Chị nói trong hơi thở gấp: Không, Thái chẳng có gì sai cả. Thái nói đúng. Thái làm cho tôi chợt nhận ra…
- Nhận ra?
Giọng Thái không giấu được vẻ hồ hởi. Chị cúi mặt xuống:
- Xin lỗi Thái. Nhưng tôi là của anh ấy. Và nếu tôi sinh ra để nhảy thì là tôi sinh ra để nhảy với anh ấy.
- Hằng!
Tiếng kêu kìm nén vẫn bật ra nghèn nghẹn. Chị ngẩng nhìn khuôn mặt rất đẹp của Thái:
- Thái cho tôi xin lỗi.
Bàn tay đang nắm chặt tay chị chợt chùng xuống, xót xa.
- Hằng đừng xin lỗi.
Tôi chỉ cần Hằng cho tôi được yêu Hằng.
- Đừng tự làm khổ mình thế. Tôi hạnh phúc với tình yêu của anh ấy. Tôi không cần thêm một tình yêu nào nữa cả. - Hằng…
Cái bất lực trong giọng nói đi thẳng trái tim chị, nhói lên rồi rơi tõm vào ánh đèn điện nhạt nhoà.
Chị dứt khoát:
- Tôi nói cho Thái nghe một bí mật. Bàn chân Thái bảo nhảy rất đẹp là bàn chân của anh ấy đấy. Chính anh ấy đã tạo nên nó bằng tình yêu của mình, để dù đi đâu, tôi cũng biết đường trở về.Mong Thái cũng tạo cho mình được bàn chân như thế. Có vậy, bàn chân đó mới thực sự là của mình. Và chị lao nhanh xuống thềm. Về với anh.
Liên hoan hôm nay có vui không em?
Anh đón chị trong bộ đồ ngủ và quyển sách trên tay. Chiếc xe lăn để cạnh giường. Chị háo hức đáp lại ánh nhìn hờ hững của anh. - Đợi em lâu không? Em đi tắm đã nhé.
- Ừ, em tắm đi.
Anh cúi mặt xuống quyển sách. Chị ào vào buồng. Nồi nước lá ngâm chân đã nguội ngắt. Chị bước tới bên chồng, nũng nịu:
Nước của em nguội hết rồi.
- Anh nấu từ bảy giờ.
Giọng nói trên trang sách đều đều, kéo gương mặt anh sát mặt chị.
Quyển sách rơi xuống.
- Thế bây giờ anh đi đun lại hay em?
Anh nhìn chị, thoáng bất ngờ. Rồi nhẹ nhàng gỡ tay chị ra, nhẹ như gió:
- Muộn rồi.
Chị vòng tay ôm cứng lấy anh. Giọng nói chị gấp gáp:
- Không muộn. Em muốn sau này con mình sẽ có mùi thơm như mùi lá anh nấu cho em.
- Em…
Anh nhìn chị, lắp bắp. Chị nép vào ngực chồng, thì thào:
- Mình sinh con được không anh. Bây giờ, bàn chân em thuộc lối đi rồi.
Anh nhìn chị. Cơn lũ cảm xúc ào đến, hân hoan, rạng rỡ, đắm đuối. Chị dụi đầu sâu hơn trên ngực anh.
- Đun nước lại anh nhé!
- Ừ.
Giọng nói anh thành hơi thở nhẹ. Bàn chân chợt run run. Bàn chân biết mình đang hạnh phúc.

Nguyễn Thanh Loan

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét