Trang

Tìm kiếm Blog này

Thứ Ba, 28 tháng 9, 2010

LỜI TỰ TÌNH TRONG ÐÊM


Khi mọi vật đều yên giấc… Trong bóng đêm, tôi muốn tìm lại chính mình… Tìm lại chính mình trong sự già nua và lặng lẽ…
Tôi chính là cái cầu thang năm xưa đã cằn cỗi theo thời gian… Mà thời gian thì lại rất vô tình !
Tiếng thở dài của Tôi ai mà biết dược, ai mà thấu hiểu tâm trạng của Tôi trong giờ phút nầy… Tuổi đời càng chồng chất.
Tôi đã bị bỏ quên, nhưng Tôi vẫn tự hào với ngày tháng đã qua, từng bậc thang đã nâng niu từng bước chân của các bạn của thời thơ ngây ấy,…
Tôi đã chịu đựng từng bước nhún nhảy của các cô nữ sinh trong giờ ra chơi, hay những bước chân vội vã khi tan trường với tà áo trắng, với trang giấy trắng, có giòng mực xanh mực tím ở lứa tuổi 15…17 và những mối tình vụng dại,thơ ngây, những giận hờn vu vơ, những tờ thư chưa kịp gửi hay lời tỏ tình không nói thành câu…
Nó đẹp làm sao. Thánh thiện làm sao!.. Tiếng cười rộn rã, hồn nhiên, đã có lúc làm Tôi xao động cả tâm hồn.
Những mái tóc dài buông xoã bờ vai, hay những bím tóc được tếch thật gọn gàng với chiếc nơ hồng xinh xắn, các cô bé ấy thật trẻ trung, trẻ trung như khi Tôi ở thời gian ấy.
Mỗi ngày…

Và mỗi ngày như thế, Tôi đã hoà nhập vào không gian vang vang tiếng cười, tiếng ồn ào trong giờ ra chơi, hoặc tiếng giảng bài của Giáo sư trong giờ học,…
Ðôi lúc Tôi lại quên mình là cái cầu thang đang nâng niu từng bước cho các bạn hướng đến một tương lai tốt đẹp.

. Thật sự không hiểu sao Tôi lại quên mất mình là ai…
Tôi đã vươn mình đứng thẳng, sự góp mặt của Tôi càng ngày càng đa dạng, phong phú hơn trong cuộc sống, khi người ta đã xây, tô, với xi măng, gạch, đá, cát… để Tôi trở thành một cái cầu thang bóng đẹp như ý thích của mọi người.
Tôi lại hạnh phúc biết bao khi mỗi ngày có những bàn tay nhỏ nhắn của các bạn chạm vào thành cầu thang, như vuốt ve, như an ủi…Thật sự Tôi đã không cô đơn !
...Mặc dù lúc đó Tôi lại hết sức bỡ ngỡ, rụt rè như cậu học trò lần đầu tiên tỏ tình một cách vụng về… Vụng về đến đổi chẳng nói được nên lời !
… Rồi thời gian qua nhanh..Từng đợt học sinh ra Trường…Họ rời ghế nhà Trường, bỏ lại sau lưng những ngày tháng còn là học sinh Trung Hoc, để bước lên những bậc thang kế tiếp, bước đi trong sự vô tình, tẻ nhạt, để chẳng bao giờ quay lại nhìn Tôi một lần cuối,…

Tôi lại thơ thẩn suốt những ngày tháng hè, như một kẻ mất hồn….
Thân xác của Tôi, chính là những bậc thang đã từng hiện diện trong cuộc đời của các bạn, tay vịn của Tôi đã từng níu kéo các ban cho khỏi té ngã khi trời mưa trơn trợt…
Sao Tôi lại nghe chua xót quá !

Bởi lẽ, tuổi thanh xuân rồi cũng rụi tàn theo năm tháng, giống như sư bệ rạc của thể xác…Ðó là điều tất nhiên !
Lũ trẻ bây giờ lại vô tâm hơn, chúng nó giẫm đạp, nhún nhảy, thậm chí còn đục đẽo, từng mảng xi măng rơi xuống, từng mảng bậc thang dưới chân vỡ vụn…
Tiếng rên của Tôi nho nhỏ, oằn mình ôm lấy ngực, để khỏi bật lên tiếng ho sặc sụa của tuổi già.

Làn da mịn màng của ngày nào đã bong tróc, để lộ ra những mảng thịt xám xịt, thảm hại, và cái mặc cảm thân phận trong sự héo sầu với tấm thân khô ráp, sần sùi mỗi khi bàn tay của các bạn nhỏ chạm vào.
Trong bóng đêm, cái không gian tĩnh mịch, lặng yên,..
.Thỉnh thoảng Tôi nghe có làn gió lạnh, có tiếng Dế kêu trong đêm ... Bóng tối đã bao trùm không gian, cho dù mặt đối mặt, vẫn chưa nhận ra nhau…

Tiếng thở dài của Tôi càng lúc càng não lòng, xa vắng…
Bây giờ, người ta đã xây nhiều cái cầu thang mới cho Trường, những chiếc cầu thang xinh xắn theo mô hình mới, lũ trẻ bây giờ luôn thích những gì mới đẹp của thực tại, người đời cũng vậy…
Tôi không trách họ, mà chỉ buồn cho mình, và luôn nghĩ rằng, đôi lúc các bạn cũng phải tạm quên những gì đã qua, dù trong lòng không muốn, luôn hoài niệm về những kỷ niệm đẹp, một thời vàng son của tuổi trẻ, nhưng lại dấu kín vào sâu thẳm tận trái tim, nơi góc nhỏ nhoi nhất của tâm hồn…và nằm yên trong đó…

 Bởi trong cuộc sống hiện tại còn có nhiều việc trước mắt mà các bạn phải làm. Cũng có những cô cậu học sinh thời ấy, đã trở về thăm Trường, họ đứng lặng thật lâu…lâu lắm…
Có lẽ ký ức trong họ đã quay về..
Tôi rất muốn có những bước chân thật nhẹ nhàng… Nhẹ nhàng từng bước…

Từng bước thôi… Tôi sẽ luôn hiểu rằng các bạn đang quay về kỷ niệm xưa, của thời còn đi học…
Một chút xíu thôi.

Một chút xíu thôi… Thật là, Tôi vui lắm… Tôi hạnh phúc lắm… Cám ơn các bạn. Các bạn đã không quên Tôi!
Tôi trở mình lần nữa, lại nghe rã rời đến tận xương cốt, có cái gì đó nghèn nghẹn trong tim…

Ôi,lại có những cơn mưa ập đến… Nghe buồn đến tận tâm can…
Việt Nam của Tôi chỉ có hai mùa Mưa Nắng, nhưng lại có mùa hè rợp trời Hoa Phượng nở, có hàng cây Ðiên Ðiển bông vàng ấm áp tình quê, có những bụi Luc Bình tim tím trôi giạt trên sông, có những mái chèo ở buổi chợ sớm, chợ chiều, có gió rì rào, mát rượi như lời hò hẹn của đôi tình nhân trong sân trường.
.Còn Tôi, Tôi chỉ là vật vô tri giác, thế mà sao cũng cảm thấy nỗi trống trải khi màn đêm buông xuống…
Tôi lại thèm có những bàn tay hiền hoà, nhân hậu đặt lên vai Tôi, để Tôi được thì thầm trong sự lẻ loi, cô đơn của chính mình…
“ XIN ÐỪNG QUÊN TÔI…
CHO DÙ TÔI CHỈ LÀ MỘT CÁI CẦU THANG GIÀ NUA, XẤU XÍ..

NHƯNG TÔI LUÔN MONG SỰ TRỞ LẠI CỦA CÁC BẠN…
RẤT MONG SỰ TRỞ LẠI,…

DÙ CHỈ MỘT LẦN!”

NGÔ CẨM HỒNG



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét