Chàng cũng như các bạn, đều rất thích chơi và thưởng thức âm nhạc – Nhạc Hải Triều.
Tiếng nhạc Hải Triều có lúc nhẹ nhàng thanh thoát như tiếng chuông ngân, nhưng cũng có lúc trầm hùng, vang vọng như thác đổ.
Chàng rất mãn nguyện với cuộc sống của một giọt nước biển. Chàng luôn thưởng thức được những gì tươi đẹp đang diễn ra xung quanh chàng và trong chàng. Chàng đang rất hạnh phúc. Vậy mà có lần, chàng không tin hạnh phúc là điều có thật. Khi đó chàng là một giọt nước của dòng sông.
Nhưng trước khi là một giọt nước của dòng sông thì chàng đã là giọt nước của một con suối nhỏ.
Là giọt nước của con suối nhỏ, thì ước mơ của chàng cũng như ước mơ
của các bạn, là được trở thành một phần của dòng sông, sẽ được sống
trong không gian rộng lớn hơn, được tiếp nhận các phiêu sinh vật
nhiều hơn, được hưởng những tia nắng ngon ngọt của mặt trời trong
các buổi ăn và thỏa mãn những nhu yếu cho ước vọng của chàng.
Thế là
đủ. Chàng không mong muốn gì thêm.
Và rồi ước mơ thành hiện thực. Chàng đã trở thành một phần của dòng
sông. Chàng là giọt nước của dòng sông. Nhưng chính lúc ước mơ trở
thành hiện thực cũng là lúc chàng bắt đầu đau khổ.
Chàng lo lắng sẽ
bị mất tất cả những gì chàng đang có đang sở hữu – Những phiêu sinh
vật, những buổi ăn thịnh soạn, không gian bao la của dòng sông, và
chiếc áo màu vàng chàng đang mặc trên người.
Chiếc áo màu vàng chàng đang mặc không phải là chàng, nhưng chàng
cảm thấy rất tự hào vì nó nói lên được địa vị của chàng – giọt nước
của dòng sông. Nhưng sông thì phải chảy ra biển, là quy luật của
ngàn đời nay. Vậy mà chàng đã không chấp nhận quy luật đó.
Chàng sợ.
Chàng sợ rằng chàng sẽ bị về lại vị trí ban đầu, chàng sợ phải mặc
lại những chiếc áo màu trắng nhạt của dòng suối. Chàng sợ biển cũng
chật chội và tù túng như những con suối chàng đã từng sống.
Các bạn đã đến và khuyên chàng đủ điều. Nào là
“biển
rất rộng, có nhiều sự sống, có nhiều không gian và cảnh đẹp, phiêu
sinh vật và những tia nắng ngon ngọt của mặt trời không lúc nào là
không có, ở đó chàng có thể quen được rất nhiều bạn từ rất nhiều các
con sông khác đỗ về. Và điều chính yếu là chàng sẽ có cơ hội thấy
được chính chàng”. Chàng đã từ chối tất cả các lời khuyên. Những
người bạn lần lượt rời chàng để đi ra biển.
Còn chàng thì luôn cố
bơi ngược dòng để không phải bị trôi ra biển. Nỗi sợ biển như những
dòng suối đã ám ảnh, đã làm cho chàng mất hết tự do và không gian
sống. Đau khổ trong chàng càng lúc càng lớn. Chàng không tin vào
những lời khuyên chân thành của bạn và chàng cũng đã đánh mất luôn
niềm tin vào chính bản thân chàng.
Trong lúc đau khổ, bế tắc, tuyệt vọng và kiệt sức thì chàng đã may
mắn gặp được một giọt nước lạ có thân hình đẹp đẽ, thanh thoát.
Giọt
nước ấy luôn khoát
trên mình
chiếc áo màu xanh lam, nhẹ nhàng đến bên chàng và nó
- Những gì mà những người bạn của anh đã từng chia sẻ với anh về
biển là sự thật.
Anh cũng như những người khác không chịu ra biển là
vì đang vướng mắc với dòng sông, vì sợ mất đi tất cả những tiện
nghi, địa vị mà mình đang có.
Hạnh phúc là cái gì đó vượt lên trên
tất cả những điều này. Biển sẽ cho anh rất nhiều không gian và tự
do. Ở đó anh sẽ thấy được chính anh. Chỉ có những người chưa từng
thấy biển mới vướng mắc vào dòng sông.
- Cám ơn anh đã chia sẻ điều này cho tôi. Nhưng tôi chưa biết anh là
ai? Chàng hỏi.
Giọt nước lạ mỉm cười, nhìn chàng âu yếm và trả lời:
- Tôi là một trong vô số những giọt nước ở đại dương. Tôi chính là
giọt nước biển. Những gì tôi nói với anh là sự thật, thật như sự có
mặt của tôi nơi đây. Tôi tin rằng sau khi nghe những lời này anh sẽ
lên đường trở về biển. Khi anh đến biển thì những nhãn hiệu của dòng
sông mà anh đang mang sẽ được tháo ra.
Anh trở thành giọt nước biển.
Rồi tự do và hạnh phúc chân thật sẽ đến với anh. Về tới biển là về
tới nhà. Anh thấy được chính anh.
Có rất nhiều người đang mong chờ
sự có mặt của tôi, vì vậy tôi phải đi tiếp. Xin tạm biệt anh ở đây.
- Nhưng làm sao tôi có thể gặp lại anh?
- Khi anh gặp lại chính anh thì anh sẽ thấy tôi. Giọt nước biển trả
lời.
Những gì mà giọt nước biển chia sẻ đã làm cái nhìn, cái hiểu về biển
của chàng thay đổi hoàn toàn. Chàng lên đường đi ra biển. Không biết
phải qua bao
nhiêu thời gian
mà chàng đã tới được biển. Trước mắt chàng là một vùng trời rộng
lớn.
Biển bao la hơn những gì chàng tưởng tượng nhiều. Và lạ thay!
Khi ra đến biển thì màu của chiếc áo mà chàng đang mặc cũng thay
đổi.
Giờ đây chiếc áo của chàng đã chuyển sang màu xanh lam, màu của
biển, màu của sự tự do.
Trong chàng giờ đây có ước muốn gặp lại người đã từng chỉ đường để
nói lên lòng biết ơn. Nhưng chàng không biết tìm anh ở đâu. Chàng
đang hồi tưởng về quãng thời gian mà chàng từ dòng sông để trở ra
biển.
Chàng thấy rằng đường ra biển không có nhiều khó khăn lắm.
Những khó khăn mà chàng phải trải qua không đến từ bên ngoài, nó đến
từ trong chàng. Nó đến từ những nỗi lo lắng, hoang mang và sợ hãi.
Phía trên cao, xa những áng mây trắng, hồng đang nhẹ trôi.
Tâm hồn
chàng bình an lạ. khoảnh khắc ấy, cái thấy của chàng sáng rõ như mặt
trăng vào những đêm rằm không bị mây che phủ.
Hình ảnh những gì đang
diễn ra xung quanh chàng hiển hiện rõ trong chàng như chúng là.
Chàng là một giọt nước biển, nhưng không gian trong chàng rộng lớn
như cả đại dương. Chàng không nắm bắt bất cứ một vẻ đẹp nào đi ngang
qua chàng.
Vì vậy chàng đã tận hưởng được tất cả những vẻ đẹp tròn
đầy – vẻ đẹp huy hoàng của bình mình, vẻ đẹp rực rỡ của hoàng hôn.
Cũng ngay giây phút ấy chàng thấy được người chỉ đường cho chàng.
Chàng thấy được chính chàng. Chàng là một giọt nước của đại dương
nhưng chàng cũng chính là đại dương.
Pháp Nhật@@tks bài viết giá trị & ý nghĩa!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét