Chủ nhân cái "góc" nói trên - tên tiếng Anh đầy
đủ: "Vietnam Corner" - là chị Nguyễn Thị Ý Thu, 47 tuổi, xuất thân từ
vùng sông nước miền Tây.
Từng sống ở nhiều nơi trên thế giới, từng
thưởng thức rất nhiều món ăn khắp ba miền đất nước, từng "lăn lộn" với
nghề bếp núc, nhà hàng, chị Thu phục vụ thực khách đến với Vietnam
Corner những món ăn rất Việt Nam, nhưng cũng rất Tây và rất...
Singapore.Quán của chị hiện nổi tiếng với món "bánh mì
Ý Thu".
Vỏ bánh do chính chị lên công thức và nhờ một hiệu bánh ngọt
làm ra. Ổ bánh không lớn, ruột không đặc, bề mặt phủ một màng bơ mỏng,
không bị chai cứng trong 3 ngày, cũng không bị xẹp đi khi nguội.
Thành
phần nhân bánh hoàn toàn giống ở Việt Nam và do chính tay chị làm ra:
cũng bơ, pa-tê, chả lụa, xá xíu, dăm bông, dưa leo xắt mỏng, một cọng
hành lá, mấy sợi ớt tươi, đôi cọng ngò rí, vài hạt tiêu đen...
Khách gọi
bánh mì, chị cho ngay một ổ vào lò vi sóng một lúc cho nóng, lấy ra, xẻ
dọc, rồi thoăn thoắt cho nguyên liệu vào, khép lại, cắt xéo làm đôi,
đặt vào một cái đĩa.
Ăn bánh nóng, mùi bơ thơm thơm, vỏ bánh rin rít,
nhân bánh đậm đà. Riêng cái mùi ngò rí thì không tìm đâu ra được ở đảo
quốc sư tử.
Nhiều người Singapore đã nhận ra sự khác
biệt từ cọng ngò rí, cái thứ mà chị Thu phải cất công nhờ người mang từ
Việt Nam sang và bảo quản rất kỹ lưỡng. "Cứ 2 kg ngò rí, chị phải chi 30
USD cho người mang giúp, rồi mất 3 tiếng đồng hồ cho người giúp việc ra
tận sân bay nhận. Vị chi thù lao, công cán mất đứt 50 USD.
Có điều xài
được lâu lắm!", chị Thu tự hào nói về món gia vị độc đáo này.
Cọng ngò
rí cũng làm cho tô bánh canh cua điểm tâm sáng của chị không lẫn vào đâu
được. Món cơm tấm cũng được rất nhiều khách chọn ăn.
Không chỉ phục vụ tại Vietnam Corner, món này còn được nhiều hội nhóm
đặt hàng cho bữa trưa của họ.
Những lúc ấy, chị Thu lại dời cái bếp nhà
mình đi phục vụ cơm nóng cho khách hàng.
Không chỉ thế, quán chị còn
phục vụ hàng chục món ăn khác từ ăn chơi đến ăn chính như gỏi cuốn, chả
giò, gỏi xoài, bún chả giò, bún gà nướng, bò kho, phở bò tái, chín các
kiểu...
Tráng miệng có chè khoai môn, chè hạt lựu xanh đỏ. Buổi sáng, chị bán điểm tâm với giá chỉ 2 SGD
(25.000 đồng), hôm thì bánh canh cua, bún nước kèn của Việt Nam, hôm thì
món bún Mee Siam của người Thái, hôm cháo gà hay đồ ăn Tây.
"Singapore
đắt đỏ mà bán được tô bún giá 2 SGD là cả một bài toán khó.
Phải tính
sao cho còn có lời mà trông tô bún vẫn hấp dẫn", chị Thu phân trần về sự
vất vả của người muốn quảng bá thức ăn Việt với giá thấp nhất để người
bình dân có thể kham nổi.Góc tụ họp của người Việt
Ở Singapore, đã có rất nhiều người Việt mở nhà hàng và thất bại.
Ở Singapore, đã có rất nhiều người Việt mở nhà hàng và thất bại.
Lý do đầu tiên là tiền thuê mặt bằng quá đắt, trong khi phần đông
người Singapore không hứng thú mấy
với đồ ăn Việt Nam
Họ thường ăn đồ
Tàu đầy dầu mỡ với giá khá mềm ở những khu ăn uống bình dân.
Một số
người muốn thưởng thức những món ăn lành mạnh thì tìm đến nhà hàng Việt
Nam, nhưng khẩu vị và tập quán cũng là một vấn đề.
Bởi vậy, đầu bếp phải
hết sức tinh tế điều chỉnh món ăn của mình cho phù hợp.
Tô phở bò tuyệt
đối không có nước béo, bột ngọt nêm rất ít, rau thơm chỉ chút chút, giá
cũng ít thôi, bánh phở thì hơi bở. Có được khả năng
"tự điều chỉnh" như vậy có lẽ nhờ chị sống lâu và gần gũi với người địa
phương.
Rời Việt Nam đến Mỹ khi còn bé, rồi kết hôn với một người
Singapore, chị chuyển về đảo quốc sư tử từ năm 1991 khi mẹ chồng đau ốm.
Từ đó đến nay chị sống ở đây, song cũng qua lại Mỹ và Việt Nam thường
xuyên. Cái duyên "ăn uống" bắt đầu khi chị sang Mỹ.
Vì
thấy người khác nấu ăn không ngon nên chị phải tự vào bếp, rồi mở cửa
hiệu bán Submarine Sandwich, một loại bánh mì kẹp thịt nổi tiếng của Mỹ.
Hồi nhỏ, chị thường theo bà ngoại đi nấu tiệc cưới cho khắp thôn trên
xóm dưới.
Dù không nhúng tay vào nấu nướng nhưng chị đã được nếm đủ thứ
món ngon vật lạ ở quê nhà.
Đến khi sang Singapore thì
cái nghề nấu nướng xem ra đã trở thành cái "nghiệp".
Đầu tiên chị đi làm
cho các nhà hàng thức ăn nhanh Swensen's, Prima; rồi làm ở các khách
sạn Hyatt, Marriott.
Đến năm 2001, chị mở tiệm bán chả giò và gỏi cuốn
tại Takashimaya, trung tâm mua sắm sang trọng ở phố Orchard. Chị bán rất
đắt hàng.
Nhưng về sau, giá thuê mặt bằng lên cao quá, lại bị yêu cầu
dời vào khu ăn uống tập trung, chị đóng cửa tiệm và về mở Vietnam
Corner.
Cái "góc" nằm ngoài vùng trung tâm của
Singapore, ngay tầng trệt của khối nhà (block) số 117 trên đại lộ
Commonwealth Drive.
Từ trung tâm thành phố, người ta lên tàu điện ngầm
qua 3-4 bến, xuống ga Commonwealth rồi đi bộ chừng 5-7 phút dọc theo
đường tàu thì đã thấy cái "góc" này rồi.
Từ ngày có cái "góc", khu phố
bình dân ở đây trở nên nhộn nhịp hẳn. Chập tối, người già tụ tập mở nhạc
Tây, học nhảy ở khoảnh sân bên cạnh. Nhảy chán, các ông bà vào "góc"
thưởng thức miếng bánh mì, chọc ghẹo bà chủ quán, rồi khen thức ăn Việt
Nam.
"Chỉ cần nghe người ta khen vậy là chị thấy sung sướng không gì
bằng", chị Thu chia sẻ.
Chị từng được truyền hình Singapore quay phim và
mời giới thiệu kỹ thuật làm bánh tét, bánh chưng cùng nhiều món ăn
khác.
Vietnam Corner mới mở chưa lâu, nên mọi thứ còn
chưa được hoàn chỉnh.
Chị Thu dự định sẽ sắm sửa trang hoàng, nới rộng
và tăng thêm số món ăn để chính thức khai trương trong tháng Chín. "Chị
mong muốn cái góc này sẽ trở thành một nơi tụ họp của người Việt mình",
chị nói.
Hằng ngày, trong số khoảng 200 khách đến quán, có khoảng 50 là
người Việt, gồm sinh viên học ở các trường gần đó và công viên chức đang
đi làm ở Singapore.
Thục Minh
Singapore, 10. 2008
Thục Minh
Singapore, 10. 2008
@@ tks t.g TMinh -chi Thu !!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét