Căn gác xép rộng nhưng thấp. Muốn đi phải cúi đầu xuống.
Bên ngoài, những bông hoa trạng nguyên màu đỏ đung đưa lả lơi. Sàn
gỗ bóng loáng.
Vách và trần được sơn đều màu tím hồng. Một chiếc màn
voan trắng mỏng treo giữa hai cây cột. Chiếc nệm đặt ngay trên sàn.
Tủ sách gồm những cuốn tiếng Anh, Pháp và Việt. Bàn viết nhỏ bừa bộn
những giòng nhạc viết dở dang. Đó là nơi Lê Uyên Phương trở về sau
những tháng ngày mệt mỏi ở Sài-gòn. Anh như một con thú trốn chạy ánh
đèn màu. Không bao giờ quen được không khí phòng trà mặc dù trước
đây đã từng chơi nhạc cho các hộp đêm.
Đà lạt đối với anh như
một chốn nghỉ ngơi. Đúng hơn như một thánh địa.
Cái xứ sở có một
khí hậu kỳ quái mang mang làm khắng khít tình yêu và làm xót xa những
tâm hồn đơn lẻ. Trời cuối tháng mười lành lạnh. Phi cảng Liên Khương
âm u trong bóng chiều tà. Lê Uyên Phương, với cây đàn trong tay,
như muốn ôm lấy Đà Lạt sau vài tháng cách xa. Anh ngửa mặt suýt soa. Dễ
chịu quá! Đang hát mỗi đêm tại Queen Bee và Ritz, mỗi nơi bốn
ngàn đồng một đêm trình diễn, anh đã bỏ hết để trở lại Đà Lạt thần
bí. Sống ở Sài Gòn tôi chịu không được. Không viết được một dòng
nhạc nào cả. Tôi gần điên lên. Kiếm được chút tiền về sống vài tháng
đã.
Chuyến này anh về Đà Lạt một mính để hoàn tất tập nhạc Thở
Hơi Dã Thú. Người nữ của anh ở lại Sài Gòn. Một giờ trước
đây hai vợ chồng đã bịn rịn chia tay nhau như không muốn rời tại
cửa ra phi đạo Tân Sơn Nhất. Tình yêu của họ chất ngất ngút ngàn.
Họ chia nhau cả cái tên. Lê Uyên Phương là biệt hiệu của Lê Văn
Lộc. Nay anh chia bớt cho người yêu một nửa. Nàng nhận hai chữ
đầu Lê Uyên. Chàng dùng chữ cuối Phương. Tôi hỏi đùa anh cho mượn
hay cho đứt. Cho đứt chứ! Cuộc đời mình còn cho nữa là cái
tên. Lê
Uyên tên trong khai sanh là Lâm Phi Anh. Thời hát ở Đà Lạt lấy tên
Cẩm Thúy. Chuyện tình của họ cũng dài và rắc rối không kém gì câu
chuyện của những cái tên.
Trước hai ly trà nóng, người thanh niên có
mái tóc chải ép sát xuống trán, chiếc miệng rộng hơi nhô ra, hàng
râu mép lưa thưa, ngồi kể lại chuyện đời mình. Sinh trưởng tại
Đà Lạt, năm nay anh đã 29 tuổi. Năm 20 tuổi anh bắt đầu đặt nhạc.
Những ngày lưu lạc từ Pleiku, Ban Mê Thuộc, Quy Nhơn tới Nha Trang,
anh đã sống một đời cực nhọc thiếu thốn.
Dạy học, làm dinh điền,
đi hát để kiếm sống. Năm 1965 anh mới thực sự trờ lại sống luôn
ở Đà Lạt. Một năm sau, chuyện tình của họ bắt đầu. Phương có trí
nhớ thật ngắn ngủi. Tôi không nhớ được
lời nhạc do chính mình sáng tác nhưng bà xã thì thuộc lời lắm. Khi
hát anh phải hát theo vợ. Và đến câu chuyện tình của chính mình cũng
chỉ nhớ loáng thoáng.
Anh với tôi phải tìm những cái mốc thời gian
một hồi mới xác định được là họ đã chính thức thành hôn vào tháng
11 năm 1968. Bậy quá hà! Sao mình không nhớ được gì hết! Anh
vỗ trán than trách. Hồi đó Phi Anh từ Sài Gòn lên Đà Lạt học. Ở nội
trú tại trường Virgo Maria. Nàng có người bà con ở gần nhà anh. Anh
chỉ chỉ tay nói. Ở bên đây này. Căn phòng của anh ở đường
Võ Tánh và tay anh chỉ về phía hồ Xuân Hương. Nàng quen em gái anh
và thỉnh thoảng vẫn lui tới nhà.
Lúc đầu nói chuyện thường thường
rồi sau anh trở thành “cố vấn” của nàng. Nàng hỏi ý kiến anh đủ thứ
chuyện kể cả chuyện yêu đương nhăng nhít. Họ yêu nhau lúc nào không
biết. Tôi hỏi anh ngỏ tình yêu ở đâu. Trên đồi! Đà Lạt có
những ngọn đồi mộng mơ cho những kẻ yêu nhau quấn quít. Một chiều
xuân đê mê gối chăn còn ấm da nồng. Tình dài đâu anh ơi đứt dây hững
hờ. Một lần vui cho nhau để sầu muôn kiếp gối đầu trên bờ vực sâu
đớm đau (Ngồi Lại Trên Đồi).
Chuyện tình của họ đòi đoạn đớn
đau. Gia đình nàng không chấp nhận. Họ mê say trong trốn chạy. Hồi
Việt Cộng tấn công đợt hai vào tháng 5 năm 1968, hai người sống ở
Sài Gòn. Họ không có một chỗ gặp gỡ nhau. Suốt ngày hai người ngồi
trong sân nhà ga Sài Gòn. Thỉnh thoảng họ phải làm bộ ngoắc tay những
hành khách ngồi trên xe ca của hãng Hàng Không Việt Nam cho ra vẻ
ngồi chờ người nhà. Mỗi ngày chỉ có một mẩu bánh mì nhỏ trong bụng.
Họ sống như vậy một tháng trời. Tình yêu của họ được kết hợp bằng
những ngày không có nhau. Chính những ngày xa cách nhớ thương là
thời gian anh sáng tác nhạc. Những bản nhạc đang dần dần quen thuộc
với mọi người được kết tinh trong sự nhớ thương đó nên nặng mang
sự chia phôi. Mười hai bài trong tập Khi
Loài Thú Xa Nhau được viết trong thời kỳ này. Nó không còn mang
tình yêu thơ mộng, tình yêu trong trí tưởng, thật xa và thật huyền
diệu như mười bài trong tập Yêu Nhau Khi Còn Thơ được sáng
tác trong thời kỳ trước đó khi chưa gặp Lê Uyên.
Tiếng Lê Uyên và Phương
từ chiếc máy cassette quấn lấy nhau
vọng ra. Giờ này còn gần nhau. Gần thắm htiết trong mối sầu.
Gần bối rối biên giới từ lòng đau. Giờ này còn cầm tay. Cầm chắc
mối duyên bẽ bàng.
Cầm chắc mắt môi ngỡ ngàng. Cầm giá buốt thương
đau. Ngày mai ta không còn thấy nhau… Lệ ngập ngừng bờ mi. Giọt nước
mắt lăn nỗi buồn. Giọt nước mắt xa cách vời vợi trông. Giờ này còn
nhìn nhau. Nhìn đắm đuối như suối bền. Nhìn suốt kiếp như chết mòn.
Nhìn hấp hối thương đau. Ngày mai ta không còn thấy nhau
(Cho
Lần Cuối).
Anh khẽ bảo tôi chính vì bài này mà người ta đồn là anh
sắp chết. Bệnh tật của anh đã trở thành huyền thoại. Người ta bảo
là anh chỉ còn sống được một năm nữa.
Người ta đồn là vào năm 1972
anh sẽ chết. Tôi đã định hỏi về những chuyện này từ lâu nhưng thật
khó bắt đầu. Lợi dụng cơ hội này tôi hỏi kỹ càng. Anh đưa bàn tay
trái cho tôi coi.
Trên lưng ngón tay trỏ nổi lên một cục bằng trái
cà chua nhỏ đỏ au và mòng mọng. Những đường gân máu chạy nổi thấy
rõ. Bác sĩ cũng chưa thể định là bệnh gì.
Bây giờ nó đã nổi thêm
trên mấy ngón khác và một vài chỗ trong người. Muốn chữa bây giờ
chỉ có thể cắt ngón tay này nhưng tôi chưa muốn cắt. Anh xác
nhận là những bài ca viết về sự chia phôi không phảo là do bị ám
ảnh bởi cái chết nhìn thấy trước mà do sự rắc rối và xa cách của
mối tình đẹp nhất đời anh và khi được hạnh phúc anh luôn luôn sợ
ngày nó sẽ hết. Người nghệ sĩ không những sống cho mình mà còn thông
cảm được với cuộc sống của những người khác.
Anh đã nhìn thấy cái
chết và đã nghĩ nhiều về cái chết. Dân Đà Lạt vẫn chưa quên vụ án
mạng vì tình ở quán Tình Nhớ. Người con gái duyên dáng đã nằm xuống
với những viên đạn trên người. Phương đã nhìn thấy đám tang, nghĩ
về cái chết.
Cuộc đời đó qua như ngày đông. Phòng lạnh giá môi
xô nụ hôn. Người nằm đó xin cho được yên. Còn tìm đâu áo mát thanh
xuân ấp hơi nồng trên da thịt đầy. Còn tìm đâu gối thắm đê mê, còn
gì đâu. Tình tình ơi đã chết trong mơ, sống bên ngoài như qua mộng
hờ. Đành vùi sâu số kiếp không đâu, còn lại đây khối trơ tình sầu
(Đưa
Người Tuyệt Vọng).
Người con gái khiến anh sáng tác bản Tình
Khúc Cho Em chỉ là mối tình mê đắm của cô nàng với bạn anh mà
anh chỉ tham dự như một vai trò bất đắc dĩ. Cho em môi hôn vội
vàng. Cho em quen ân tình sâu. Dù em không mong dài lâu. Xin cất
lấy ước mơ đầu. Xin cho yêu em nồng nàn dù tháng
năm buồn vui bàng
hoàng. Vì đâu mê say phồn hoa, như áo gấm sáng lóng lánh, ôm rách
nát không tâm linh, ôm tiếng hát không hơi rung nghèo nàn. Còn yêu
chi hoa ngày xanh héo hon vì mong manh bỏ quên lại người sau ngỡ
ngàng. Thương em khi yêu lần đầu. thương em lo ân tình sau, dù gương
xưa không được lau, soi lấy bóng mối duyên sầu. Cho tôi yêu em nồng
nàn dù biết yêu tình yêu muộn màng
(Tình Khúc Cho Em).
Bệnh tật
đối với anh phải là một nỗi ám ảnh không rời nhưng chính cái ngón
tay tội nghiệp đó đã cản trở nhiều cho nghề nghiệp của anh. Năm 11
tuổi anh đã học vĩ cầm với Giáo sư Francois Régor, người Ý, lúc đó
đã 80 tuổi. Anh chơi vĩ cầm rất khá nhưng nay đã phải bỏ hoàn toàn.
Tôi nhìn hộp vĩ cầm đóng bụi nằm trên giá sách. Anh ngồi cúi mặt
trầm ngâm. Tôi phá vỡ sự im lặng nặng nề bằng cách hỏi về số lợi
tức kiếm được khi cho thâu cuộn băng 12 Tình Khúc Lê Uyên
Phương. Tôi được chia 50% tiền lời.
Tới bây giờ đã thu được 100 ngàn
đồng.
Tôi với tay lấy cuốn sách hình trẻ con nhỏ xíu và ngạc
nhiên khi thấy nhiều cuốn sách loại này trên chiếc giá bằng sắt xinh
xắn. Tôi có một cháu bé hai tuổi nhưng sách hình này để cho bà
xã coi. Bà ấy thích coi hình lắm.
Người nữ ca sĩ 20 tuổi nhưng
có khuôn mặt từng trải lại mang một tâm hồn hết sức trẻ thơ. Nghe
cái giọng khàn khàn khắc khoải của Lê Uyên không ai nghĩ tới cái
sở thích vô tội như vậy.
Bà xã mình hát nhạc của mình hợp ghê
hả?
Kỳ vậy chứ! Nhạc của anh đến trong đầu anh thật bất ngờ.
Anh cố gắng tả cho tôi thấy là có những lúc tự nhiên anh nghe thấy
rõ ràng cả một câu nhạc trong đầu. Như lần anh đi hội chợ Domaine
de Marie.
Mỗi năm hội chợ này được tổ chức trên một ngọn đồi đẹp
dễ sợ. Khi anh đang đứng trong hội chợ vào một đêm mùa đông thì anh
nghe được điệu nhạc và vội chạy về ghi lại.
Tới hai giờ sáng, nghĩa
là 5 tiếng đồng hồ sau, anh hoàn thành bản Đêm Chợ Phiên Mùa
Đông.
Tập nhạc Thở Hơi Dã Thú mà anh định hoàn tất
trong chuyến trở về Đà Lạt lần này sẽ bắt đầu bằng bài Vũng Lầy
Của Chúng ta. Đây là bản nhạc anh đã thai nghén trong nhiều năm
trời.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét