Trang

Tìm kiếm Blog này

Thứ Sáu, 7 tháng 9, 2012

LTQ -Loving Tender Quang


Từng là một photographer chuyên nghiệp, tôi có cái nhìn méo mó về sắc đẹp.  Cái đẹp với tôi được đo lường từ một góc nhìn sau ống kính. Trong mắt tôi, một người chỉ thật sự đẹp nếu người đó ăn ảnh, có nghĩa là chụp lên hình đẹp.  Còn nếu ở ngoài trông cao ráo, trắng trẻo, xinh xắn nhưng lên hình thì... nói theo danh từ chuyên môn là “bị đơ,” đối với tôi kể như vứt đi.


Chả thế mà bạn bè nhiều lần ngạc nhiên khi thấy tôi rối rít khen một người mà đối với họ nhìn đen đuổi, “gầy như con mắm,” mặt mày xương xẩu, đôi khi lại còn mắt hí nữa chứ!  Ngược lại tôi cũng làm họ thất vọng không ít khi khoe những tấm hình thật đẹp của anh bạn trai nào đó mới quen.
  Nhìn hình cứ như Alain Delon nhưng gặp ở ngoài thì hóa ra Alain “Nhiều Lông.” Kệ!  Tôi mê hình hơn yêu người thật!Chính vì cái tật “mê hình” đó mà lần đầu tiên coi chàng trên TV tôi đã ngẩn người… và hình như quên thở vài giây.  Tôi bật đi bật lại bài hát nhưng chẳng để ý gì đến lời ca, giọng hát.  Tôi nghiền ngẩm từng góc cạnh trên khuôn mặt chàng.  Vừng tráng cao, mắt to sâu, mũi thẳng, môi đầy đặn, và cái quan trọng, cái cần thiết nhất phải có ở người đàn ông để chụp hình đẹp, là quai hàm vuông (nhưng phải vuông thanh chứ không được bạnh ra sẽ làm mặt thô). 
 Bao nhiêu máy hình xoay chuyển 360 độ quanh chàng vẫn không kiếm được một nét sơ xuất nào của tạo hóa.  Khuôn mặt chàng dưới ống kính có thể gọi là toàn hảo.  Tôi thở nhẹ lẩm bẩm hát “Trong đôi mắt em, anh ‘được’ tất cả...


”Tôi thấy hãnh diện chung cho đàn ông Việt Nam vì trước đây tôi chụp rất nhiều hình cho những người mẫu ở Hollywood.  Trong thế giới người mẫu quốc tế, đây là tiêu chuẩn bình thường nhưng với đàn ông Việt Nam thì tôi chưa thấy, nhất là đàn ông Việt Nam “nguyên chất” không lai và...ahem…không sửa? 
 Tôi xin nhấn mạnh ở chữ “chưa thấy” chứ không phải là không có. 
 Chỉ vì tôi chưa may mắn được thấy thôi. Có lẽ kiếp trước tôi vụng tu.  Nói vậy để các anh đừng nỗi máu tự ái dân tộc lên án em nhé…hehehe!Và quả nhiên, với khuôn mặt và giọng hát đó, chàng đã nổi bật trong hàng ngũ những ca sĩ mới lên. 
 Chỉ một thời gian ngắn sau chàng được Trung Tâm Thúy Nga mời về cộng tác ký độc quyền. 
 Lần đầu tiên quay video có chàng tôi hồi hợp chờ đón “xem mặt.” Kinh nghiệm chiến trường cho thấy hình đẹp chưa chắc ở ngoài đã đẹp.
Tôi nhớ rõ tôi đang ngồi trên ghế làm mặt khi chàng bước vào phòng makeup. 
 Tôi len lén liếc chàng trong gương và quả nhiên chàng không làm tôi thất vọng… không thất vọng tí nào
 Có chăng  là ở ngoài trông chàng trẻ và thư sinh hơn trên video nhiều.  Chàng bỗng nhìn lên và bắt gặp ánh mắt tôi.  Tôi vội vàng giả lơ nhìn đi nơi khác. 
 Muộn rồi, chàng mỉm cười tiến về phía tôi.
  Càng đến gần nụ cười chàng càng nở to thân thiện để lộ hàm răng trắng đều.  Nhìn gần mắt chàng  màu nâu nhạt chìm sâu dưới hàng mi dài. 
 Tôi chỉ còn kịp nghĩ, “Con trai mà sao lông mi dài thế?” chàng đã đến bên tôi và lễ phép thưa “Chào chị Kỳ Duyên, em là Lương Tùng Quang, em đã coi chị từ hồi em còn nhỏ xíu! Không ngờ hôm nay em được làm việc với chị. 
 Chị cho em xin chụp chung một tấm hình để em gởi cho ba, mẹ em vì ba mẹ em mê chị lắm đó!”  Tôi….
Cuộc tình chúng tôi bắt đầu từ đó - tình chị em.  Gặp nhiều, nhìn quen mắt cái đẹp bên ngoài của Quang cũng giảm dần và không còn hớp hồn tôi như lúc đầu. 
 Nhưng càng quen lâu càng biết nhiều thì cái đẹp bên trong của Quang lại càng tăng trưởng.  Quang là người ca sĩ dễ thương nhất mà tôi biết trong giới nghệ sĩ.  Thường khi làm emcee trong một chương trình nhiều ca sĩ, tôi cẩn trọng từng lời nói. 
 Để giữ tế nhị giữa các ca sĩ tôi không bao giới thiệu ai là nhất cái gì cả.
  Không có “ca sĩ nỗi tiếng nhất” chỉ có “một trong những ca sĩ nổi tiếng.” Không có “ca sĩ được yêu chuộng nhất,” mà là “một trong những ca sĩ được yêu chuông nhất.” 
 Muốn cho cho chắc ăn và không làm mất lòng ai, cái gì tôi cũng rào trước bằng hai chữ “một trong.”
 Nhưng khi nói về Quang, tôi có thể khẳng định luôn là “Ca sĩ dễ thương nhất!”  Tôi nói vậy mà không sợ các ca sĩ khác buồn vì tôi chắc họ cũng đồng ý với tôi. 
Quang là người ca sĩ dễ thương và dễ chịu.  Quang không cành kẹ với những ca sĩ khác.
  Quang không đòi hỏi làm khó bầu. 
 Quang làm việc có trách nhiệm và uy tín.  Trong show Quang không đòi ra trước hay ra sau, hát nhiều hay hát ít.  Chúng tôi thường cười và bảo với nhau Quang là con trai ngoan, cha mẹ đặt đâu ngồi đó, “nhét” chỗ nào trong show cũng được.
  Quang không lấn sân diễn của ca sĩ khác.  Khi chương trình quá giờ Quang sẵn sàng cắt bớt bài mình.  Khi thiếu ca sĩ Quang hy sinh gánh liên tục mười mấy bài. 
 Là một ca sĩ tên tuổi lớn theo thông lệ Quang không phải mở đầu chương trình nhưng nhiều khi ca sĩ local đến muộn, Quang vẫn vui vẻ lên hát trước.

Quang không những đem lại niềm vui cho khán giả mà còn cho chính nghệ sĩ.  Nếu Hoài Linh là danh hài trên sân khấu thì Quang là danh hài phía sau hội trường.  Từ kể chuyện vui, đến hát cải lương, nhái giọng, đóng kịch…v.v trò gì Quang cũng đảm hết.  
Cứ chỗ nào hoạt náo mà thấy một nhóm nghệ sĩ bu quanh cười hô hố thì y rằng có Quang đang ở giữa điều khiển chương trình. 
Những buổi quay Paris by Night thường rất căng thẳng và mệt nhọc, nhưng có Quang ở trong phòng ăn hoặc phòng makeup phá trò cho mọi người cười hả hê là một yếu tố nâng đỡ tinh thần rất lớn.
Quang còn có tấm lòng nhân ái và sẵn sàng giúp đỡ trong những công cuộc từ thiện. 
 Tôi nhớ năm ngoái vào dịp Tết, tôi nhận lời của một người bạn làm trong viện dưỡng lão, để vào thăm viếng, ca hát và giúp vui cho các cụ.
   Chương trình không màu mè, làm trong phòng ăn và show bắt đầu từ 9:30 sáng (tôi cứ quen miệng nói “xin chúc quý vị một đêm văn nghệ vui vẻ.”) vì 11:00 các cụ đã nghỉ để ăn cơm trưa.   
Tôi chẳng sửa soạn gì cả chỉ với hai ca sĩ quen là Hương ThủyThủy Tiên.
  Ban nhạc nổi tiếng “one woman band” của cô bạn thân Thương Uyển.  Show này không diễn cho cả ngàn người coi như thường lệ, chỉ khoảng 40 người nhưng số tuổi cộng lại cũng trên vài ngàn năm.
  Tuy vậy show cũng đầy đủ nhạc quê hương, nhạc trẻ, có cải lương và có MC.  It’s show time baby!Đêm trước khi show Hương Thủy bỗng gọi khoe với tôi “Chị ơi ngày mai có Lương Tùng Quang đi với mình nữa đó!”  
Tôi ngạc nhiên hỏi làm sao Quang biết chuyện này vì tôi đâu có rủ Quang?  Hương Thủy nói tuần trước đi show với Quang, khi ngồi nói chuyện phone với tôi về show từ thiện này thì Quang ngồi bên cạnh nghe được.


  Quang hỏi thăm thêm chi tiết và nói uổng quá Quang có show ngày đó không thì Quang sẽ cùng đi.  Nhưng có thể vì bắt đầu từ sáng sớm, nếu Quang đổi vé máy báy lại trể hơn được thì Quang sẽ đến. 
 Và quả nhiên trời không phụ lòng người, đêm đó Quang đã gọi cho Hương Thủy và báo là đổi được chuyến bay.  Quang hỏi địa chỉ của viện dưỡng lão, nhưng chỉ xin được hát trước để còn chạy ngay ra phi trường.
 Tôi cảm phục vì Quang đã làm theo đúng định nghĩa của chữ “volunteer.” Tự nguyện tìm hiểu, tự nguyện đến mà không cần ai mời mộc nhắc nhở.
  Từ cảm phục đi đến cảm mến, nhưng cho tới khi nghe Quang tâm sự tôi mới thật sự cảm động.
  Trước khi hát Quang nói “Quang phải sắp xếp thì giờ cho bằng được để đến đây hát cho các cụ, các bác nghe, vì bố, mẹ Quang ở Perth cũng đang sống trong viện dưỡng lão.  Tết này Quang không về thăm bố, mẹ được nên hôm nay đứng trước mặt quý vị Quang cảm thấy như gần gủi bố, mẹ hơn.  Quang cũng hy vọng rằng nếu Quang có thể mang lại cho các bác một niềm vui nho nhỏ nào thì bên Perth cũng có những nhóm thiện nguyện viên vào viện dưỡng lão giúp vui và an ủi ba, mẹ Quang.” 
Năm nay chúng tôi trở lại AltaMed Center để trình diễn nhưng không có Quang vì bố Quang mới vừa mất hai ngày trước đó…
Tôi xin chia buồn cùng Quang và gia đình.  Tôi chưa có dịp gặp Bác và cũng không biết gì về cuộc đời của Bác nhưng tôi chắc chắn Bác phải là một người cha vĩ đại.
  Tình thương là một sự cho đi và đón nhận rất công bằng, nên phải có một người cha đầy tình thương mới có một người con hiếu thảo. 
 Hơn thế nửa Bác đã thành công vì Bác đã để lại cho đời một tác phẩm nghệ thuật tuyệt vời.
  Tác phẩm đó tên Lương Tùng Quang.

                                 Nguyễn Cao Kỳ Duyên

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét