ai đứng xuyên trời xanh gió lộng
đau nữa linh hồn xưa đã xa
buông dòng thơ lặng lẽ cháy mênh mông
chợt uống cay nồng đêm bừng nở
mượn phong trần một thuở cạn nhau
tựa hồn thơ trên vách đời hoang bạt
ta thấu cô liêu tận đỉnh sầu
vai gánh đường xa trăm nỗi nhớ
sẽ là tình tự mãi thiên thu
một chút gió lùa qua song vắng
gởi nắng hong vàng chuyện phù du
bao nhiêu lá rụng trôi nghìn hướng
bỗng chạm hoang vu chuyện một thời
bước chân cô lữ còn ngơ ngác
một gốc đam mê đã bồi hồi
xốn xang từng nỗi niềm vàng đá
tình sẽ phôi phai những dãi dầu
vết hằn thương nhớ oằn năm tháng
tan biến nơi tình ai biển sâu ...
hàthi
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét