Trang

Tìm kiếm Blog này

Chủ Nhật, 2 tháng 9, 2012

Tôi ngàn năm đợi


Có những mối tình qua đi trong nước mắt, có những đau khổ làm trĩu nặng con tim, nhưng ai đó vẫn phải sống, vẫn phải nhìn vào hiện tại bằng một cái nhìn đầy chịu đựng.
Và quá khứ đã thêu dệt trong tâm hồn người ấy những nỗi niềm thầm kín, buồn bã như một mùa thu không tên.
Nó huyền ảo như một giấc mộng mông lung, âm thầm, thỉnh thoảng ẩn hiện trong tâm khảm, làm ray rứt một tâm hồn cô độc. 
Nỗi đau triền miên và dai dẳng tưởng chừng không bao giờ kết thúc được định mệnh khổ đau, đến tận mãi ngàn thu...
Giấc mộng ngàn thu ẩn chứa những nỗi niềm ấy.
  Bạn hãy nhìn mùa thu man mác, vàng rơi những chiếc lá, vàng rơi những kỷ niệm, vàng rơi những nỗi buồn dấu kín tận đáy lòng, bỗng chốc tung tóe những chiếc lá vàng rơi rụng ..đến tả tơi thân xác.
 Tả tơi một suy nghĩ làm héo mòn một tâm hồn đầy biến động, nhưng giờ đây chỉ còn là phút trầm buồn như mùa thu phẳng lặng, những kỷ niệm huyền ảo như một cánh buồm xa xa đang mờ nhạt
Tình yêu là thế, khát vọng là đau khổ, đam mê là rũ rượi. 
Tất cả những giá trị được phủ định trong khoảnh khắc và ai trong cuộc đời sẽ chịu số mệnh khắt khe ấy.
 Nó như một giấc mộng với ai đó và ngàn thu vẫn là vậy, cô đơn và buồn bã..
. Khi đau khổ không còn đo bằng nước mắt là lúc sự tuyệt vọng lên đến tột cùng, bởi vì khóc là sự sống, khóc là hướng về một ý nghĩa, nó như sự mặc định cho một tương lai.
 Khi đứa trẻ khóc là sự khởi đầu cho một nụ cười, hoặc khi ai đó khóc để xây dựng lại một niềm tin vừa bị đánh mất để sẵn sàng vượt qua, sẵn sàng bước tới.
Thậm chí, trong ý nghĩa tâm linh, cái khóc cho cái chết là sự sống trong thế giới khác, khóc là sự tiễn đưa, tiễn đưa về một thế giới mới .Tôi khóc để rồi tôi sẽ cười.
 Khóc là hướng về...nhưng có những đau khổ không còn làm Ta khóc được nữa, nước mắt đã khô rồi trong một tâm hồn, không còn rơi lệ, không còn lời nói để giãi bày.
Tiếng khóc ấy chứa đầy sự bất hạnh vì trái với lẽ tự nhiên.
 Tiếng khóc ấy không còn là sự sống, không còn là tương lai, không còn là mầm sống, nó là cái chết thật sự trong một đôi mắt, cái tuyệt vọng trong một tâm hồn, cái bất động trong hiện tại. 
"Làm sao Tôi khóc đây", làm sao tôi phơi bày một nỗi niềm đã chết khô như một thân cây gầy guộc. 
Bởi vì sự đau khổ vượt qua mọi giới hạn, nước mắt là thừa thãi, tiếng khóc là vô nghĩa, bởi vì Tôi đâu còn hướng về...
Tôi đâu còn khóc cho ai, ngay cả cho chính mình.
Cuối tận phương trời.
Tôi là sự bất động trong ý nghĩa của chính nó. Đôi khi người ta tôn thờ một giá trị và người ta gần như tuyệt vọng khi giá trị ấy bị sụp đổ. 
Trong tình yêu bạn ca tụng sự chân chính, bạn ngưỡng mộ sự thánh thiện, sự đẹp đẽ của những lời hứa hẹn ngọt ngào, sự trinh nguyên trong trắng trong tâm hồn.
 Sự trong trắng ấy được ví như một sự trong suốt của viên pha lê với vẻ đẹp huyền bí, chứa đựng và phản chiếu cả một thế giới hoàn hảo.
 Bạn chiêm ngưỡng, bạn ngắm nhìn say đắm và rồi bạn đã mộng mơ nữa.
 Bạn mơ và ngỡ mình đang bay trong thế giới của viên pha lê. Bỗng chốc tất cả đều tan vỡ. 
Mảnh pha lê vỡ rồi và thế rồi vỡ cả giấc mơ. Vỡ tan rồi sự trinh nguyên, vỡ tan cả một lý tưởng về một tình yêu thánh thiện.Và viên pha lê ấy thay cho những giọt nước mắt của chính bạn, rơi xuống giữa dòng đời mộng mị.
 Bài hát là cả một giấc mộng như chính cuộc đời này, không chỉ là những cảm giác bi quan mà trong ấy còn lóe lên một niềm hy vọng tuy rằng mong manh, nhưng ước mơ vẫn không lụi tàn
.Ước mơ một ngày khi mùa thu không còn gieo rắc nỗi buồn.
 Mùa thu sẽ lụi tàn dưới đám mây ngàn xanh ngát.
 Đám mây của hy vọng.
    Tuy rằng tương lai còn rất xa lắm    ,để làm trẻ lại một con tim héo hắt.
... Ừ ! thì chúng ta hãy cứ hy vọng vậy, vì nó là giấc mộng ngàn thu mà. 
Hãy đón nhận nỗi buồn, hãy đối diện số phận, bình thản như chính giai điệu nhẹ nhàng mà ca khúc muốn gởi gắm đến các bạn với chính nỗi niềm của tác giả.

St ,unknow writer 

 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét