Trang

Tìm kiếm Blog này

Thứ Năm, 20 tháng 9, 2012

Riêng một góc trời ... Tuấn Ngọc

 Tuấn Ngọc bảo rằng mỗi ca khúc anh yêu đều như một người tình bé nhỏ. Và tối hôm qua từng người tình bé nhỏ của anh đã bước ra quyến rũ và mơ màng đến lạ.
Khi Tuấn Ngọc bước ra sân khấu trong bộ veston cài nơ đen, bất giác người ta tới ngay những crooner (người hát tình ca) huyền thoại của trời Tây, từ Paul Anka, Andy Williams đến Tom Jones, Engelbert Humperdinck 
 Họ sang trọng như những quý ông lịch thiệp, điềm đạm và hát bằng tất cả hơi thở của thời gian.

 Ý nghĩa của sự hoài niệm thường được đong đầy bằng khoảng cách trôi qua của từng đơn vị thời gian. Đêm hôm qua Tuấn Ngọc là 1 crooner đích thực.
 Anh hát lên và cả nhiều thế hệ bỗng khẽ hát cùng nhau và cùng ngồi sờ nắn lại những khoảng thời gian đã vụt trôi qua trong đời.
 Những thế hệ khác biệt tuổi tác, vị trí xã hội, giới tính cùng tìm thấy ở Tuấn Ngọc một điểm chung gắn kết. Một chiếc vé 1 triệu hay 450 ngàn hay cả 3 triệu cho một chiếc vé chợ đen cũng mang giá trị ngang nhau.
 Người ở xa tít hàng ghế cao nhất trên lầu hay người ngồi ngay hàng ghế sát sân sân khấu cũng đều nhấp nháy môi, nhắm mắt và khẽ khàng thở dài khoan khoái. 
Tuấn Ngọc mang đến cho đêm diễn cảm giác của một sự trở về. Trở về không phải trên chiếc xe gắn động cơ máy nổ mà như leo lên xe đạp và ngược quá khứ bằng ghi đông gắn thêm 1 cành hoa mỉm cười trước gió.
 Ngược quá khứ nhặt chút lá vàng rơi và tìm lại từng con đường năm xưa, lối ta đi qua những ngày thơ ấu (Hà Nội mùa lá bay, sáng tác: Hữu Xuân)."Đừng bao giờ em hỏi, vì sao ta yêu nhau, vì sao môi anh nóng, vì sao tay anh lạnh, vì sao thân anh run, vì sao chân không vững, vì sao và vì sao", nghe lại Khúc Thụy Du của nhạc sỹ Anh Bằng (thơ Du Tử Lê) bỗng chợt nhận ra thật khó ai có thể níu kéo được nỗi buồn và cảm giác trống vắng đầy mê man bằng giọng hát Tuấn Ngọc.
Cảm giác trống vắng bỗng ướt mình trong cơn mưa chiều mộng mị. Em đến thăm anh một chiều mưa để ước vọng về một ngày thêu nắng, để quên đi niềm cay đắng và quên cả đường về. Đã xem Tuấn Ngọc hát nhiều lần trong các chương trình video ca nhạc nhưng có trực diện giọng hát anh mới cảm rõ được cơn mưa như đang rơi nặng hạt bên ngoài nhà hát, bỗng cảm thấy cần có thêm một bàn tay ấm áp và một chiếc áo mưa đủ giữ cho khỏi ướt sũng hai mái đầu.Lối hát dựa trên nền hơi thở tha thiết, độ rung mãnh liệt của Tuấn Ngọc dễ đẩy tinh thần bài hát xoáy vào tâm can người nghe.
 Những ca khúc của anh thường mang dáng vẻ trầm buồn nhưng không bao giờ bộc lộ sự bi lụy, giản dị nhưng không tầm thường.
 Giọng hát Tuấn Ngọc là một phong cách đặc trưng mà dù vô tình hay hữu ý thì các thế hệ đàn em chuyên trị tình ca cũng đều bị ảnh hưởng ít nhiều.
Sự trở lại chính thức đầu tiên của Tuấn Ngọc vang đầy tiếng vỗ tay và cảm giác tiếc nuối.


 Mỗi người tình của anh lần lượt xuất hiện quyến rũ và mơ màng đến lạ. Mỗi người là một câu chuyện nhỏ, là một gạch ngang của thời gian, nối khớp những mảng màu xưa cũ. Nghe lại những Ngậm ngùi, Mộng dưới hoa, Mắt lệ cho người, Chiều một mình qua phố, Gửi gió cho mây ngàn bay, Nỗi lòng... và đặc biệt Riêng một góc trời bỗng thấy cảm hơn về người đàn ông tuổi đã lục tuần nhưng những mong muốn về cuộc sống bình yên lại chưa bao giờ đượm tuổi.Những mái đầu hoa niên, những cánh váy xuân thì rực rỡ đêm hè... không ngớt vỗ tay khi màn sân khấu từ từ kéo lại. Sự trở về của Tuấn Ngọc đầy trọn vẹn.
 Anh bảo rằng khi anh ra đi và khi anh trở về là 2 con người khác hẳn nhau. 
Một chàng thanh niên Lã Anh Tuấn (tên thật của Tuấn Ngọc) khi xưa từng nghĩ mình không thể hát được nhạc Việt mà miệt mài gò lại những bản tình ca ngoại quốc giờ đã trở thành người hát tình ca Việt rất được yêu mến.
 

Riêng 1 góc trời, bản tình ca nổi tiếng của nhạc sỹ Ngô Thụy Miên đã định danh riêng một Tuấn Ngọc trong đêm nay. Sài Gòn đêm về bỗng yên tĩnh lạ, dường như khoảnh khắc của đêm diễn vẫn chưa vơi khỏi tâm trí.
 Và bất giác khẽ hát "Một mai em nhé, có nghe thu về, trên hàng lá khô. Ngàn sao lấp lánh, hát câu mong chờ, em về lối xưa. Hạ còn nắng ấm, thấy lòng sao buốt giá. Gọi tên em mãi, trong cơn mê này, mình nhớ thương nhau", bỗng thấy mình hát cũng chẳng thua Tuấn Ngọc là bao, chắc tại "bay" quá đấy mà thôi.

                                      Minh Cường 

  @@ nghe anh Tuấn Ngọc và chị Khánh Hà hát live thật tuyệt vời trên cả tuyệt vời ,nghe hoài nghe mãi vẫn thích

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét