Những
giọt mưa đập vào khung cửa kính rào rào, tiếng lộp độp rõ mồn một xối
xả gõ vào khung cửa kính đánh thức tôi dậy lúc chỉ mới hơn bốn giờ sáng.
Đôi mắt chưa muốn mở ra chào ngày mới của tôi ráo hoảnh sau một hai
phút khi biết ngoài trời đang đổ cơn mưa.
Mưa! Mưa thật sao?
Mưa! Mưa thật sao?
Tôi
nhẹ nhàng ngồi dậy, khẽ chân ra ngoài phòng khách vén tấm màn cửa nhìn
chăm bẳm ngoài sân, tôi chẳng thấy gì ngoài một màu đen thẳm.
Chân như
bị hối thúc bởi tiếng mưa, tôi sợ mưa đột ngột ngưng như những cơn mưa
rào đầu mùa ào ạt đến rồi đi trong phút chốc; tôi vội vàng đến mở công
tắc điện, bật ngọn đèn ngoài sân để ngắm mưa chào tôi buổi tinh mơ.
Tôi cứ như đứa trẻ nhỏ thèm thuồng cái không khí bên ngoài mà không được Bố Mẹ cho phép đi ra, mặt tựa khung cửa kính, mắt dán vào những giọt mưa như bị thôi miên.
Tôi cứ như đứa trẻ nhỏ thèm thuồng cái không khí bên ngoài mà không được Bố Mẹ cho phép đi ra, mặt tựa khung cửa kính, mắt dán vào những giọt mưa như bị thôi miên.
Mưa trong khung trời tối đen được long lanh chiếu
sáng một khoảng dưới ngọn đèn vàng trông như những hạt ngọc đang rơi
xuống từ không trung.
Lung linh, óng ánh, pha màu sắc của đêm, của đèn,
của bóng nước, của cây, trong suốt như pha lê, đẹp đến lạ lùng, đẹp đến
ngẩn người.
Mỗi lần ngắm mưa giữa đêm - gần sáng như thế này, tôi lại nhớ lần nổi hứng bất tử ra biển ngắm mưa nửa khuya giữa trời giông bão, tôi tự hỏi mình có "ngông" không nhỉ?
Tôi ngắm chưa đã thèm, cơn mưa chợt ngưng ngang, đột ngột đi như đột ngột đến, chỉ kéo dài chừng mười lăm phút rồi dứt hẳn, như những cơn mưa đầu mùa của mỗi năm.
Mỗi lần ngắm mưa giữa đêm - gần sáng như thế này, tôi lại nhớ lần nổi hứng bất tử ra biển ngắm mưa nửa khuya giữa trời giông bão, tôi tự hỏi mình có "ngông" không nhỉ?
Tôi ngắm chưa đã thèm, cơn mưa chợt ngưng ngang, đột ngột đi như đột ngột đến, chỉ kéo dài chừng mười lăm phút rồi dứt hẳn, như những cơn mưa đầu mùa của mỗi năm.
Tắt
đèn nhưng tôi không quay vào ngủ tiếp được, xem ti vi cũng không muốn,
đành mở máy leo Net đọc tin tức, thơ thẩn. Thế là lại thiếu ngủ, đổ
thừa mưa vậy, không, đổ tại cái tính thích ngắm mưa đến khờ, bỏ ngủ để ngắm mưa!
Mà không bỏ ngủ sao được khi tôi đợi chờ suốt cả năm cơn mưa mới chịu đến gõ cửa.
Đờ
đẫn với cơn ho cảm kéo dài cả tuần chưa dứt, lại thiếu ngủ mấy hôm khi
vì thuốc hành, khi thì vì công việc phải chong mắt xem phim, hôm qua thì
vì mưa đánh thức; thế mà sáng sớm hôm nay khi những giọt mưa tí tách gõ
nhịp trên khung cửa sổ, tôi lại choàng dậy.
Nghiêng người nhìn đồng
hồ, chỉ mới hơn bẩy giờ sáng, tôi xoay người nằm xuống, cuộn tròn trong
chiếc chăn lụa êm ấm, nhắm mắt nghe mưa, dỗ giấc ngủ tiếp.
Năm phút,
mười phút, mưa lại gọi, mưa lại lay, đôi chân, đôi mắt cứ như bị bỏ bùa
theo tiếng mưa êm êm ngoài hiên, thế là tôi rời chiếc giường còn hơi ấm
đi ra bếp.
Tôi tự nhủ để tránh sự cám dổ của đôi mắt còn ngái ngủ, của tấm chăn còn nguyên dáng một góc nằm của tôi - dễ thường gì có cơn mưa sớm với khí hậu dễ chịu, khung cảnh dễ thương như thế này, mình không thức để nhâm nhi cà phê và ngắm mưa có phải là uổng phí cả một buổi sáng thơ mộng không nhỉ ??
Tôi tự nhủ để tránh sự cám dổ của đôi mắt còn ngái ngủ, của tấm chăn còn nguyên dáng một góc nằm của tôi - dễ thường gì có cơn mưa sớm với khí hậu dễ chịu, khung cảnh dễ thương như thế này, mình không thức để nhâm nhi cà phê và ngắm mưa có phải là uổng phí cả một buổi sáng thơ mộng không nhỉ ??
- Nghĩ như thế, chân thoăn
thoắt vào bếp, vừa pha cà phê vừa nghiêng đầu ngó ra ngoài sân, mưa đang
nhỏ giọt đều đặn, không lớn lắm nhưng cũng không nhỏ như mưa phùn, chỉ
đủ để cây cỏ hoa lá reo vui sau một năm khô cạn thiếu mưa ở ngọn đồi
này.
Cầm tách cà phê bốc khói, nhấp một ngụm nóng hổi, tôi lâng
lâng với khung cảnh bên ngoài.
Sương lan bàng bạc nhưng vẫn còn đủ để
thấy biển thấp thoáng xa xa đan trong mưa. Những giọt mưa, những sợi
mưa giăng giăng trên những cây palm, trên giàn hoa giấy, trên tàn lá
cây si.
Mưa tung tăng trên mái nhà, mưa tí tách trên nền gạch nung, trên
nền xi măng; mưa theo những nhánh cây đổ tuôn xuống thành dòng nước
chảy dài theo con rãnh xi măng bên hông nhà, xoáy tròn vỗ vào hai bên
thành rãnh tuôn ra lòng đường. Mưa tung tóe trên sàn gỗ, những chiếc
bong bóng nước chưa kịp chảy đã vỡ toang trong màu xanh mướt của những
nhánh cỏ đang uốn mình múa reo theo mưa.
Những
cánh hoa trong vườn như thắm hơn, những cánh lan mỏng mảnh nghiêng hẳn
sang một bên khép nép tựa vào mấy nhánh trúc kề cận trong khi các nàng
vạn thọ lại mạnh dạn hơn, đưa mặt ra hứng từng giọt, uống từng dòng nước
mát từ trời như khát khao tự thuở nào.
Mấy cô cậu chim se sẻ, cặp chim
sâu, ríu rít trong bụi hoa trú mưa, những lúc mưa nhỏ giọt lại chỉ lâm
râm rơi, chúng lại nhanh nhẹn tung cánh đậu trên cành cao giũ giũ cho
nước mưa rớt bớt ra; được vài phút, mưa lại ào ạt, chúng lại tíu tít
bay ào đi, chen chúc núp trong giàn hoa giấy.
Khung cảnh trong vườn có
lúc nhộn nhịp như bầy chim, có lúc chỉ êm êm tí tách mưa như một bản hòa
âm tuyệt diệu với những nốt trầm bỗng nhịp nhàng quyện lại với nhau,
như một bức tranh sống động mang mầu sắc hài hòa lãng mạn.
Tôi cứ thế
mà ngắm cảnh trong vườn, trên những ngọn đồi chung quanh, trên biển xa
đang hòa trong mưa, thưởng thức từng ngụm cà phê thơm lừng.
Ôi buổi chào
ngày của tôi hôm nay thật tuyệt! Tách cà phê đã vơi một nửa,
đôi chân và ánh mắt của tôi cứ nghe tiếng mưa ngoài kia mời mọc.
Ừ thì
lấy máy chụp vài tấm ảnh kẻo lại không có dịp. Kéo cánh cửa bên hông
nhà, gió thốc vào đem theo những giọt mưa mát rồi lạnh làm tôi co ro
chút xíu nhưng không đủ lạnh lắm để tôi phải quay trở vào trong.
Tầm
mắt trong ống kính qua bên trái rồi xoay ra biển, máy được bấm lách cách
theo những giọt mưa đang nhảy nhót trên những mái nhà lân cận.
Xoay
lên xoay xuống, cuối cùng tầm nhìn của tôi dừng lại trên những nhánh lá
đong đưa trong gió, đẫm ướt mưa, tôi chợt nhận ra những chiếc lá xanh
thắm đã bắt đầu được viền xen kẻ sắc vàng úa.
Trong hơi lạnh bất chợt
cùng chiếc lá đong đưa lốm đốm vàng, tôi bất giác thốt, "Thu đến thật rồi!"
Tôi
thu đôi chân ướt đẫm nước mưa trên chiếc ghế êm, thu lu một góc nhìn
mưa. Không có lần nào trời mưa nơi đây lại không gợi cho tôi những kỷ
niệm xa xưa, những bâng khuâng xao xuyến và một nỗi nhớ da diết đến lạ
lùng.
Mưa đến để lòng tôi lại chập chùng với ký ức, cho tôi đi về lại
nơi chốn xa mà gần trong tâm tưởng, cho tôi về thăm lại những con đường
của Sài Gòn – Tân Định, những con đường ở Đà Lạt, những con đường ở Vũng
Tàu, những con đê ở Cái Đôi với kỷ niệm của những ngày mưa hình như
chưa bao giờ nhạt nhòa.
Tôi nhớ lắm những cơn mưa rào đổ ào ạt trên mái
tôn cũ kỹ; những cơn mưa lầy lội bờ đê, tràn khỏi bờ ao mùa nước lũ;
những cơn mưa phùn lấm tấm vai, vương vài chiếc lá me; những cơn mưa bên
cửa sổ lớp xoáy tít từng trái dầu, tuôn theo đầy sân trường cả thảm hoa
sao thơm ngát mũi...
Và những giọt mưa hội ngộ, những giọt mưa chia xa
làm mềm tim quá đỗi...
Một cơn mưa đầu mùa cũng đủ làm tôi lan
man hết cả buổi sáng, hồn cứ lâng lâng trong cảm giác dìu dịu lẫn man
mác buồn về một điều gì đó, mơ hồ như sương đang lan lên đồi ngoài kia.
Những giọt mưa hồn nhiên ngoài kia làm sao biết được chúng có sức thu
hút mãnh liệt với tôi như thế.
Làm sao chúng biết được tôi đã chảy theo
chúng, một góc hay nhiều hơn, tim tôi tan theo khi bong bóng mưa vỡ
tung, mở toang "cánh cửa nhớ" tôi đang cố tình khoá lại.
Bao nhiêu mùa rồi nhỉ, Thu lại đến, mưa đã về đem theo sắc vàng võ, đem đến cái dáng điệu đàng lãng mạn của mùa Thu trong mưa; tôi, làm sao không thả lòng theo sương gió hiu hiu, theo mưa đan ngoài hiên mà mộng mơ chút xíu, mà lãng đãng cùng mây, mà nhớ, người ta nhỉ...
Bao nhiêu mùa rồi nhỉ, Thu lại đến, mưa đã về đem theo sắc vàng võ, đem đến cái dáng điệu đàng lãng mạn của mùa Thu trong mưa; tôi, làm sao không thả lòng theo sương gió hiu hiu, theo mưa đan ngoài hiên mà mộng mơ chút xíu, mà lãng đãng cùng mây, mà nhớ, người ta nhỉ...
PTL
2007
Dường như có sự trùng hợp rất đỗi tình cờ , chiều qua trên đường lái xe
về nhà , không dưng chọn CD có bài :"Thà như giọt mưa " của NTN nghe
,tối dem vào blog bài viết của t/g T.Dung ,
Sáng nay nhớ tới bài viết
về mưa của chị M. cất trong file cũ ,vốn thích đọc những đoản văn ,bút
ký .. lần nào cũng đọc đi đọc lại và thật nhiều cảm xúc với cơn mưa đầu
mùa của Sgon yêu thương và cả phố cao Đà lạt dấu yêu thủa nào
Nhớ sao là nhớ ...........!
Chỉ nghe đâu đó có tiếng thở dài rất nhẹ ....!
Nhớ sao là nhớ ...........!
Chỉ nghe đâu đó có tiếng thở dài rất nhẹ ....!
Cly
08/2012
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét