Trang

Tìm kiếm Blog này

Thứ Ba, 28 tháng 8, 2012

4:55 -Thái Trí Hằng


Quen với Cinderella là tại ga Đài Bắc.
Nói cho rõ hơn, thì lần đầu tiên nhìn thấy cô là ở ga Đài Nam, còn quen cô thì ở ga Đài Bắc.
Nếu như nhìn thấy có thể coi là quen biết, vậy người mà mỗi người chúng ta quen biết đầu tiên có lẽ là bà mụ hay y tá nhà hộ sinh rồi.
Cũng may là dù ở Đài Nam hay Đài Bắc, cũng đều là ở ga xe lửa.
-Cinderella ? Người nước ngoài sao ?
Nếu không sao lại có cái tên nghe như trong truyện Cô bé lọ lem vậy ? Không, đó chỉ là tên tiếng Anh của cô ấy mà thôi.
Cô nói cô tên Hân Nhuỵ[1], cho nên mới lấy tên tiếng Anh là Cinderella.
- Thật là không liên quan gì đến cô bé lọ lem chứ ? – có lần tôi đã thắc mắc.
- Đâu phải cứ tên Clinton thì đều là tổng thống Mỹ. - lần nào cô cũng đốp lại như vậy.
Còn nhớ ngày cuối tuần hôm đó, tôi từ ga Đài Nam bắt chuyến tàu Cử Quang, lúc 4.55 phút chiều, đi Đài Bắc.
Lúc chờ tàu ở sân ga thứ nhất, tôi đã chú ý tới cô.
Thực ra cũng không phải vì tôi buồn chán quá, mà vì rất khó có thể không nhìn cô lại lần thứ hai.
Cũng giống như trong một đống chanh bỗng xuất hiện một trái táo, trái táo đó dĩ nhiên sẽ rất bắt mắt.
Cô mặc chiếc quần jeans bó màu xanh thẫm, đi bốt màu đỏ, áo khoác cộc màu trắng.
Hệt như màu sắc trên quốc kỳ của Trung Hoa Dân Quốc, thanh thiên bạch nhật mãn địa hồng
Cô không trang điểm, nhưng sắc mặt vẫn trắng hồng.
Mái tóc dài đen tuyền, hơi xoăn một chút, bay bay trong gió lạnh cuối tháng 12.
Vì áo khoác của cô trắng tới mức có thể ví như sữa tươi, nên nước da cô trông lại hơi giống sữa đậu.
Mà cũng nên như thế. Nếu không những cô gái phương Đông có nước da trắng muốt đã bị loại ra khỏi tộc người da vàng từ lâu rồi.
Vẻ nhàn tản của cô không giống như đang chờ tàu, mà giống như đang thưởng ngoạn phong cảnh hay đang ngắm tranh trong viện bảo tàng vậy.
Nếu xét theo góc độ của các tiểu thuyết gia, có lẽ không nên xếp cô cùng với những người đang chen chúc ở ga tàu.Cô chỉ nên có mặt ở những quán cà phê sang trọng, nơi mà giá một ly cà phê lên đến 200 tệ.
Tôi bất giác nhìn cô tới cái thứ ba, lúc hai mắt chạm nhau, cô không hề né tránh, dường như chẳng hề bận tâm.Không bận tâm nhìn người khác, cũng chẳng bận tâm việc bị người khác nhìn.
Nhưng giống như con hổ trong vườn bách thú, dù là đang ngáp vặt dưới ánh nắng, vẫn có vẻ oai hùng hoang dại khiến cho người ta không thể tới gần.
Nhà ga báo hiệu tàu vào bến, tất cả chanh ùn ùn dồn lên, táo vẫn đứng nguyên tại chỗ, nghịch đôi bốt ‘mãn địa hồng’.Tôi bị những quả chanh khác đẩy lên tàu, cũng may mà trời hơi lạnh, nếu không sẽ ngửi thấy mùi chua.Tìm được ghế rồi, tháo balô ra. Qua ô cửa, tôi nhìn thấy cô đang chậm rãi bước lên tàu.
- Vui lòng cho qua. - Cuối cùng tôi cũng nghe thấy giọng cô. Giống như gió tháng 12, phảng phất hơi lạnh.
Tôi dịch ra lối đi, nhìn cô ngồi xuống cạnh cửa sổ, cởi áo khoác ngoài ra vắt lên.
Tôi liếc mắt nhìn cô. Một chiếc áo thun ôm màu đen, để lộ thân hình mảnh dẻ.
Cô lôi chiếc máy CD ra, đeo tai nghe vào, chỉnh lại tư thế, nhắm mắt lại.
Tàu vẫn chưa chuyển bánh.
Dường như bị lây từ cô, tôi cũng thử nhắm mắt, nhưng không tài nào ngủ được.
Nếu muốn đếm cột điện ngoài cửa sổ, ánh mắt tôi phải lướt qua gương mặt cô, tuy cô đã nhắm mắt lại, nhưng tôi vẫn không dám nhìn tới.
Cảm giác đó giống như việc khi đi trên con phố Trung Hiếu Đông sầm uất nhất của Đài Bắc thì sẽ không dám đi dép lê.
Tôi tiện tay lôi quyển ‘Nam tước trên cây’ ra, lật vài trang giết thời gian.
Kể cũng lạ, trong balô có mấy quyển truyện tranh, nhưng đến dũng khí lôi truyện tranh ra xem tôi cũng chẳng có.Hoá ra trình độ đọc sách của tôi lại tỷ lệ thuận với khí chất của người con gái ở bên cạnh tôi.
Điều này cũng hơi giống với việc đi lượn nhà sách.
Ở Thành Phẩm thì rón rén dùng đầu ngón tay lật từng trang một, ở Kim Thạch Đường thì chẳng thèm quan tâm xem có làm rách trang nào hay không.
- Đã qua Đài Trung chưa ? – cô đột nhiên mở mắt, tháo tai nghe, quay đầu hỏi tôi đang đọc sách.
- Chuyến tàu này đi dọc biển, không đi qua Đài Trung đâu.
- Tôi biết – cô chỉnh lại dáng ngồi – cho nên tôi mới hỏi là ‘đã qua chưa’ chứ không hỏi ‘đã đến chưa ?’
- Không ‘đến’ Đài Trung thì làm sao ‘qua’ Đài Trung được ?
- Đừng chơi chữ nữa. Tôi chỉ muốn biết tàu đang ở vị trí nào thôi.
- Cứ cho là qua Đài Trung rồi vậy. Sắp đến Trúc Nam rồi.
- Cảm ơn. – cô miễn cưỡng nhếch miệng lên, có thể coi như là cười vậy.
Ánh mắt chủ yếu của tôi lại quay về trang sách, ánh mắt thứ yếu liếc nhìn cô.
Tay phải cô nghịch nghịch chiếc bông tai bên phải, trên đó có một viên pha lê trong suốt hình lập phương.
Dưới sự phản xạ của ánh sáng, pha lê phát ra thứ màu xanh nhạt của nước, xuyên qua mắt kính tôi, hơi chói mắt.- Anh đọc Calvino à ?
– Tay phải cô rời khỏi chiếc bông tai, hỏi tôi.
- Tiện tay xem qua thôi. Cô cũng thích à ?
- Cũng không hẳn là thích, chỉ là không ghét thôi. Tôi thích Capuchino.
- Capuchino là cà phê mà !thấy hai từ phát âm rất giống nhau sao ?
- Như thế hình như hơi...
- Hơi miễn cưỡng đúng không ? Óc hài hước của tôi không phải ai cũng thưởng thức được đâu.
Nói xong, cô lại đeo tai nghe, nhắm mắt lại.
Đợi đến khi cô lại mở mắt ra thì đã đến Đài Bắc.
Tôi xuống tàu, trước khi ra khỏi sân ga, không kiềm lòng được lại quay đầu nhìn vào trong toa.
Cô vẫn ngồi đó, tay phải nghịch chiếc bông tai bên phải. Dường như tôi có thể nhìn thấy màu xanh nhạt chói mắt của chiếc bông tai pha lê.
Tôi nghĩ, có lẽ cô sẽ đi tới ga cuối của chuyến tàu này – ga Tùng Sơn.Tôi nhìn đồng hồ, khoảng 10h10. Tôi hẹn với bạn 11h ở cửa Tây, vẫn còn phải đợi.
Nghiện thuốc lá đúng là tội nghiệp, nhất là bây giờ nơi công cộng nào cũng cấm hút thuốc.
Đành đi ra ngoài cửa Tây, làm vài hơi vậy.Đài Bắc lạnh thật, nhất là đêm vắng lại lất phất mưa, lạnh ngấm vào tận xương.
- Yup,! - Phải chờ đợi đã chẳng vui vẻ gì rồi, châm lửa mãi không được lại càng bực bội.
Tôi ngậm chặt điếu thuốc, bỗng muốn cắn nát nó ra, rồi...
‘Tách’ một tiếng, cô bỗng xuất hiện trước mặt tôi, bật lửa, đưa về phía tôi.
- Hả? Cảm ơn.
- Khỏi cần khách sáo. Cùng nghiện thuốc như nhau, tôi có thể hiểu được nỗi khổ của việc không châm được lửa.Tôi châm thuốc, hít một hơi thật sâu, hy vọng có thể đem tới chút hơi ấm cho buồng phổi.
- Đợi bạn à? – cô kéo cao cổ áo khoác, vuốt vuốt mái tóc bị gió thổi tung, hỏi.
- Vâng. – tôi thận trọng không để khói thuốc làm mờ ánh nhìn của tôi và gương mặt của cô.
- Tôi cũng vậy.
Cô rút ra một điếu Davidoff màu trắng.
- Đợi bạn gái à?
- Tôi không đợi bạn gái. Bạn tôi là nam.
- Tôi cũng không đợi bạn gái.
– Cô thở ra một vòng khói nhỏ - tôi đợi bạn trai.
- Sao lại đến Đài Bắc ? – cô dụi tàn thuốc, hỏi tôi.
Tôi sống ở Đài Bắc, nhưng đang học ở Đài Nam. – tôi nhấc chân trái lên, dùng gót giày dụi tắt mẩu thuốc.
- Tôi lại ngược với anh.
- Cô đang học... ?
- Tôi vừa tốt nghiệp Đại học ở miền Nam, đến Đài Bắc để ôn Toefl.
- Cô có thích Đài Bắc không ?
- Thật tiếc, tôi không phải là gián.
- Hả ?
- Chẳng lẽ anh không thấy những người sống chen chúc ở thành phố này đều có tính cách của loài gián hay sao ?
- Cô so sánh lạ thật.
- Biết sao được, tôi thật sự không thích Đài Bắc. – cô lắc lắc đầu
– Còn anh?
- Tôi lớn lên ở miền Nam, hai năm gần đây mới tới Đài Bắc, còn chưa kịp ghét nó.
- Cảm giác của anh chậm chạp thật. Ngày thứ ba tôi tới Đài Bắc đã phải kêu trời rồi.
- Vậy sao?
Cũng may năm sau tôi lại dọn về Đài Nam rồi.
- Vậy thì chúc mừng anh. Chỉ tiếc là Đài Bắc lại thiếu đi một con gián.
Đây có lẽ là óc hài hước của cô chăng? Tôi nghĩ thầm trong bụng.
Anh ta tiêu rồi. – sau một hồi im lặng, cô lại nói.
- Hả? Tại sao?
- Tôi ghét nhất là chờ đợi. Quá 20 phút là tôi phát điên ngay.
- Biết đâu là tắc đường.
- Mười giờ đêm còn tắc đường ?
Tôi thà tin rằng anh ta bị tai nạn còn hơn.
Tôi nhìn cô ngạc nhiên.
Cô nhún vai như chẳng hề có chuyện gì, cười cười nói :
- Anh vẫn không thể thưởng thức được óc hài hước của tôi.
- Thôi, tôi gọi taxi vậy.
– Cô nhìn đồng hồ rồi đột ngột quyết định.
- Vậy có được không ?
Bạn trai cô đến không thấy cô thì sao ?
- Anh ta bắt tôi đợi, tôi khiến anh ta phải sốt ruột. Rất công bằng mà.
- Sắp 11h rồi, cô đi taxi không an toàn lắm. Đợi bạn tôi tới rồi bọn tôi đưa cô về.
- Không cần đâu, hai người đàn ông xa lạ và một tài xế taxi, cái nào nguy hiểm hơn hả ?
- Cô nói không sai, tôi và bạn tôi nguy hiểm hơn thật. – nói xong, tôi không nhịn được bật cười.
- Anh tiến bộ rồi, cuối cùng đã có thể thưởng thức óc hài hước của tôi. – cô cũng mỉm cười.
-Cô bước vào taxi, đóng cửa xe. Tôi vẫy tay chào.
Bỗng cô hạ cửa xe xuống :
- Này, bắt lấy.
Tôi giơ tay ra đón lấy đốm sáng bạc loé lên thành hình vòng cung trong đêm, cúi đầu nhìn xuống. Là chiếc bật lửa.
- Tặng anh đấy. Bye bye, Calvino.
- Bye bye, Capuchino.
-Ngồi trên xe của người bạn, trong đầu tôi cứ nghĩ mãi về cô gái có thể nói là xa lạ kia.
Không biết có phải do thời tiết không, tôi cứ thấy cảm giác mà cô đem lại thật lạnh.
Người như thế lẽ ra nên quen vào mùa hè thì mới không cần đến điều hoà.
Nếu quen vào mùa đông, thì đúng như câu thành ngữ: Trên tuyết có sương.
Đúng lúc tôi đang dần dần quên đi cô gái đó, thì cô lại xuất hiện.Lần này vẫn là ở nhà ga, trước cửa mua vé trước.
- Hi, lại gặp anh rồi. – Cô vỗ nhẹ vai tôi từ phía sau.
- Chà, khéo thật. Cô cũng đến mua vé tàu à ?
- Đến ga tàu không mua vé tàu, chẳng lẽ mua áo len ?
- Quả là những lời vàng ngọc, tiểu đệ đã hoàn toàn lĩnh hội. – tôi đã quen với óc hài hước của cô gái.
- Anh mua vé hôm nào ?
- Chuyến tàu Cử Quang 4.55’ chiều mai.
- Tốt, mua luôn hai vé nhé.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét