Trang

Tìm kiếm Blog này

Thứ Năm, 30 tháng 8, 2012

Kể chuyện mít ướt của Lâm Thúy Vân

 Mấy tháng sau này, từ khi Lâm Thúy Vân dọn trở về miền Nam Cali lại thì mình tự dưng bỗng có dịp đi show với Lâm Thúy Vân nhiều hẳn lên. Thân nhau từ lúc cả 2 mới chập chững đi hát vào đầu thập niên 90, đi chung với nhau cũng nhiều, nhưng bẵng đi một dạo Vân đi tiểu bang khác mở business làm ăn nên cũng ít có dịp gặp nhau đi.Trong những chuyến lưu diễn, đôi lúc dừng chân chuyển máy bay ở phi trường mình cũng để ý ngắm xem Lâm Thúy Vân sau bao nhiểu năm có những gì thay đổi?Ừ thì thay đổi chớ, theo thời gian ai mà chẳng có đổi thay không ít thì nhiều, nhưng cái tính dễ thương của Vân thì cũng như ngày nào và đặc biệt là vẫn nhõng nhẽo như xưa…Có nhiều người nhõng nhẽo làm người khác khó chịu, nhất là khi tuổi lớn hơn lên. Nhưng cái nhõng nhẽo của Lâm Thúy Vân nó …đặc biệt hơn người. Nó rất là … con gái & ngây thơ tuy mình biết cái ngây thơ này… vô số tội. Mỗi lúc Vân muốn gì đó, Vân hay giả làm nũng, chắc cái tính từ nhỏ đã thế riết thành tật luôn.  Và khi làm nũng, mình có cảm tưởng như nàng Vân ta bỗng tự hóa mình trở thành cô mèo xiêm mượt mà trắng muốt, mắt nai ngước nhìn và nhẹ nhàng gậm gừ cạ đầu vào tay anh. Àaa… mèo mà có mắt nai là super đặc biệt há, nhưng coi chừng nha, người ta đã làm nũng rồi mà không được đáp ứng thì thân mèo có thể sẽ răng rắc chuyển thành cọp và mắt nai sẽ chạm điện xẹt lửa và biến thành mắt … hổ mang…

Và một điểm nữa “vũ như cẩn” (vẫn như cũ :)) là Lâm Thúy Vân vẫn mít ướt như thuở đầu mình gặp.Một lần ở phỉ trường Sydney của Úc chờ chuyển qua Melbourne sau một chuyến bay dài mười mấy tiếng khởi hành từ Mỹ, 2 đứa bơ phờ trong lounge của hãng máy bay United.
 Mỗi đứa kiếm một góc riêng để lo chuyện cá nhân & ngủ thêm một chút vì bên Mỹ lúc đó đang là nửa đêm về sáng.
Khi bay đi xa Vân hay gọi phone vể nhà để báo & an tâm khi biết mọi việc ở nhà bình yên, con gái hay hơn con trai ở những chỗ tỉ mỉ đó.
 Mình biết nên mỗi lần thấy Vân có vẻ muốn được … một mình là mình lảng ngay đi chỗ khác chơi. Lần này cũng thế, Vân mở laptop và cầm chiếc phone lên thì mình kiếm đường … đi tắm một cái cho thoải mái (đường bay ngoại quốc, những phòng lounge của hãng máy bay có chỗ cho tắm rửa).Nửa tiếng, 45 phút sau mình trở ra, mát mẻ thoải mái và hơi đói định kiếm gì ăn. Xẹt ngang kiếm Lâm Thúy Vân thì thấy Vân mắt đỏ hoe đang thút thít khóc! Chết chưa, chuyện gì? Bên Mỹ gia đình Lâm Thúy Vân có chuyện không hay??Vân vừa thấy mình thì vội quay mặt đi chùi nước mắt và đóng ập cái laptop lại. Đang bối rối chưa biết làm gì, mình giả lả:- “Định đi kiếm thứ gì ăn, Vân đói bụng không?”Lâm Thúy Vân vẫn quay đi dấu ánh mắt, lắc đầu. Ngần ngừ mình chuyển qua hỏi bằng tiếng Anh:
- “Is everything okay Vân?” (”Mọi chuyện có vấn đề gì không hả Vân?”)Vân như đã lau xong nước mắt, quay lại, ngước lên nhìn mình bằng ánh mắt hơi rụt rè, vẫn còn hoe đỏ:- “No, I’m okay Don. Don đi đi, để đồ đây Vân coi cho. Vân không đói. Thank you!”Mình tần ngần, không biết có nên rời Vân trong lúc này? Mà đứng đây thì chẳng biết nên nói gì thêm vì chẳng biết đã xảy ra chuyện gì!- “No, just go Don, Vân không có gì đâu…”- “Nếu “không có gì” thì sao Vân … khóc?”Lâm Thúy Vân hơi tròn mắt, ra vẻ như ngạc nhiên:- “Đâu có đâu! Vân đâu có khóc hồi nào đâu… ?”- “Vân, mắt Vân vẫn còn đỏ hoe kìa. Is there anything that I can do(”Don có thể giúp Vân bằng bất cứ việc gì đó không?”)Hơi ngượng nghịu tránh ánh mắt mình, Lâm Thúy Vân dịu giọng:- “Don, Vân nói với Don là Vân không sao mà, Don đi ăn đi… “Mình không đi được, bạn mình đang khóc mà và biết đâu cần một bờ vai áo để thấm nước mắt trong lúc này..Thấy mình đứng tần ngần, Lâm Thúy Vân hơi gắt:- “Don, Vân đã nói rồi là không có chuyện gì hết mà. Đừng bắt Vân nói thêm nữa please. Đi ăn đi không Don đói đó!”- “Don hết đói rồi. Không đi đâu nữa, I’m just sitting right here with you…” (”Don ngồi lại với Vân đây…”)Vân hơi nhảy nhỏm:- “DOOOON…”- “Ăn lúc nào cũng được, nhưng Don hết đói rồi!” tay thì chuyền cho Vân miếng wetnap (loại khăn ướt để lau mặt)Biết là nếu không nói ra lý do khóc thì mình sẽ không đi đâu hết, Lâm Thúy Vân nhẹ giọng, ngập ngừng:- “Vân đã nói với Don là không có chuyện gì hết… Vân khóc… Vân khóc chỉ là vì … Đông Nhi mà thôi mà…”- “Dông Nhi? Đông Nhi bị gì hả Vân?  Mà Đông Nhi … là ai?” (Nghĩ trong bụng chắc Đông Nhi là em gái của Lâm Thúy Vân chi đó, chắc là Lâm Đông Nhi đây mà…)Lâm Thúy Vân vẫn ngập ngừng và hình như có thêm tí ngượng ngập:- “Không phải… Đông Nhi là bộ phim Đại Hàn tên … Đông Nhi, Vân đang coi tới lúc Đông Nhi đang bị vấn đề tội nghiệp quá thì Don tới… Hiểu chưa?”Ặc… mình ú ớ…Và Lâm Thúy Vân bỗng như không bình tĩnh và … giả dịu dàng nổi nữa, nói như đuổi:- “Rồi, biết rồi đó, thôi Don đi ăn đi. Vân phải coi tiếp đây, phim đang hay sốt ruột quá … “Hơi quê nhưng thở phào, mình đứng dậy cười:- “Vậy mà tưởng…. Coi phim hay nha, see you in a while…” (”Một tí nữa gặp lại nha…“Lâm Thúy Vân làm như không nghe câu cuối mình  Nhi
Quay đi, mình bước tới hướng cantine trong đầu cười thầm: “Trời đất ơi, làm người hỏi cũng quê và người bị hỏi cũng quê luôn


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét